*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Thiệu Quân nằm ngửa trên chiếc giường trong phòng ngủ lớn, nheo mắt nhìn ngọn đèn pha lê treo trên trần nhà.
Chiếc đèn nhập khẩu phát ra ánh sáng chói lọi, làm anh chỉ muốn nhảy lên khỏi giường ngoạm lấy nó, nhai nát rồi nuốt xuống.
Thiệu Quân bị hai chiếc còng tay khóa lại, một cái khóa tay phải anh lên chấn song đầu giường, để lại tay trái cho anh có thể với lên tủ đầu giường lấy ly nước cho khỏi bị chết khát, cái còng còn lại khóa chân trái anh xuống đuôi giường, chân phải thì được ‘tự do’ để anh duỗi eo, duỗi chân gì đó.
Đây là chiêu mà Thiệu Quốc Cương nghĩ ra để trói con trai ông ta lại. Không nghe lời bố mày à? Tao cột mày lại cho mày biết mặt.
“***…chú ông!”
Thiệu Quân cố gắng vừa vùng vẫy tay phải, đạp chân trái vừa chửi rủa.
Dù sao bố anh cũng không có ông chú nào nên có thể mắng mỏ thỏa thích mà không bị gánh nặng tâm lý.
Thiệu Quân là nhân vật nổi tiếng nhất trong giới cậu ấm phong lưu của Bắc Kinh.
Thiệu Quân nổi tiếng, nhưng không phải vì anh là cậu ấm trong gia đình giàu có làm ăn phát đạt nhất ‘thái tử đảng’, hay cặp kè lăng nhăng với các ngôi sao nghệ sĩ nữ nhiều hơn những người khác. Thiệu Quân không kinh doanh, cũng không bao dưỡng mấy minh tinh, anh nổi tiếng hoàn toàn là vì anh khác người, luôn đối đầu với ông già nhà anh ngay từ khi còn nhỏ. Bố anh kiếm cho anh một công việc béo bở ở Bộ Công an thì anh không chịu đi; cho vào đội cảnh sát đặc nhiệm của cục cảnh sát thành phố anh cũng chẳng buồn vào, cho ra nước ngoài du học cũng không học, giật dây bắc cầu giúp anh kinh doanh dầu mỏ, anh cũng chẳng thèm đếm xỉa.
Chẳng ai ngờ rằng thằng con trai bảo bối nhà Cục trưởng Thiệu, cuối cùng lại chọn đi vào nhà giam; mấy cậu ấm nhà người khác làm chuyện lén lút sau lưng bị Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật điều tra xét xử mới bị đưa vào tù. Còn Thiệu Quân thì hấp tấp tự mình chạy vào đó.
Thiệu Quân làm quản giáo trong nhà tù Thanh Hà, ở trong tù được mấy năm, cũng được việc, năm ngoái vừa được thăng chức lên làm Đại đội trưởng Thiệu, chịu trách nhiệm chấp hành án, kỷ luật và sinh hoạt cho tất cả các phạm nhân đội một của khu nhà giam số ba.
Ban đầu, Thiệu Quốc Cương còn cho rằng con trai mình hứng thú nhất thời, hoặc là tuổi trẻ chưa trải sự đời, luôn tự cho mình là đúng, muốn đến nơi đó để phô trương thanh thế, sau vài tháng không chịu được thì cũng ngoan ngoãn lăn về nhà năn nỉ bố cho đổi công tác thôi. Ai ngờ đâu thằng con trai vừa bước vào đã không chịu ra, lại còn đâm ra nghiện ngồi xổm trong tù, nói ‘trong tù thoải mái hơn ở nhà’, ‘thú vị hơn đi tán gái’.
Những người bạn nối khố của Thiệu Quân, là Sở Tuần và Thẩm Bác Văn đều nói: “Quân nhi, mày bị điên hả? Đi đâu không đi lại đi đâm đầu vô tù?!”
Thiệu Tam công tử chẳng hề để ý: “Tụi mày làm ăn cho đàng hoàng tử tế vào, mà nhỡ đâu sau này lừa đảo gì đó bị bắt được tống và nhà tù, thì nể tình bạn bè, ông đây còn có thể che chở một ít cho tụi mày. “
Thẩm Bác Văn nói nhanh: “Thôi dẹp đi, tụi tao không vô đó với mày đâu, tự mà chơi một mình!”
Sở Tuần nói: “Nghe nói nhà tù Thanh Hà chỉ giam giữ tù nhân trọng tội có án tù hơn 15 năm? Quân nhi, chơi với mày từ nhỏ đến lớn mà không nhìn ra lá gan mày cũng to dữ lắm đó.”
Thiệu Quân đắc ý: “Thậm chí hơn cả mười lăm năm, một nửa trong đó là tù chung thân, hoặc tử hình nhưng đang trong thời gian hoãn hai năm.”
Sở Tuần và Thẩm Bác Văn cùng đồng thanh chửi rủa: “Quân nhi, mày cũng gan lắm, sớm muộn gì mày cũng sẽ tự hại chết mình trong nhà tù đó thôi!”
Nhưng Thiệu Quân lại không cho là thế.
Lúc đầu anh đã quyết định vào ngục giam. Vì dù là vào Bộ Công an hay đội cảnh sát đặc nhiệm thì đều là nhờ quan hệ của bố, nếu đi du học thì cũng vẫn tiêu tiền của ông, không thể thoát khỏi phạm vi khống chế và thế lực của Thiệu Quốc Cương.
Vào ngục giam thì khác. Nhà tù ở Bắc Kinh thuộc quyền kiểm soát của sở tư pháp, không phải cảnh sát, và cũng không phải cùng một hệ thống, bố anh không thể kiểm soát anh. Hơn nữa, đường vào nhà tù sâu như biển, khi cánh cổng sắt điều khiển điện tử cao bảy mét đóng sầm lại, thì Thiệu tam công tử cũng sẽ nhanh chóng chìm lỉm trong đám đông tù nhân đầu trọc, chẳng thể tìm thấy.
Mấy tháng không thấy mặt, cục trưởng Thiệu chỉ có thể lo lắng suông, tức giận đến mức nhảy dựng lên, nhưng vẫn ngoài tầm với.
Đã hơn một tuần kể từ khi Thiệu Quân rời khỏi nhà tù Thanh Hà. Anh bị bố mình lừa trở về.
Lừa về xong thì nhốt anh trong nhà. Thiệu Quân nhất quyết bỏ đi, hai cha con gân cổ cãi nhau tới tấp, cục trưởng Thiệu vô cùng tức giận, còng luôn tay chân con trai mình lại.
Thiệu Quân nằm trên giường một đêm, quên cả tiểu, cố gắng động não suy nghĩ cách làm thế nào để trốn thoát, trở về nhà giam.
Dưới tầng náo nhiệt vô cùng, xe cộ nối đuôi nhau bên ngoài cửa sổ. Hôm nay là ngày con trai nhà họ Thiệu đính hôn với con gái nhà họ Đào. Những người chuẩn bị tiệc đính hôn đều nghiêm túc, bận rộn, chờ đợi quan viên hai họ.
Còn chàng rể thì đang bị nhốt trong phòng ngủ.
Cục trưởng Thiệu ăn mặc chỉnh tề, Phu nhân Cục trưởng thì đoan trang, xinh đẹp. Cục trưởng Thiệu gọi vài người, nói nhỏ vài câu, bảo đem Thiệu Quân ra khỏi phòng, chải chuốt tươm tất rồi thay một bộ vest.
Nhưng khi mấy cấp dưới mở cửa phòng ra, chỉ thấy hai chiếc còng tay và dây xích treo tòng teng trên chân giường, lắc qua lắc lại đầy chế nhạo.
“Thiếu gia bỏ chạy rồi!”
Đám đông ở tầng dưới hỗn loạn. Cục trưởng Thiệu ngay lập tức ra lệnh khóa hết các cổng điện tử, tất cả các phương tiện vào viện đều bị chặn lại, không ai được phép ra ngoài.
Thiệu Quân loay hoay trên giường cả buổi sáng, tháo chiếc đèn bàn thành một đống linh kiện, tìm ra một sợi dây thép để mở khóa còng tay. Cho nên người ta hay nói, làm bố lúc nào cũng mềm lòng, nếu khóa chặt cả hai tay, thì anh làm gì mà thoát được?
Anh mở cửa sổ, rướn người ra khỏi phòng ngủ trên tầng ba, leo lên thang thoát hiểm bên ngoài tường.
Thiệu Quân mặc một chiếc áo ba lỗ bó sát người, gáy anh lấm tấm mồ hôi dưới ánh nắng mặt trời, bước chân trần lên ống dẫn nước một cách thận trọng. Tay chân anh linh hoạt, trèo tường rất nhanh nhẹn, trong miệng anh còn ngậm điếu thuốc chưa châm lửa, đầu lưỡi nhấm nháp mùi thuốc lá thoang thoảng.
“Chơi con như thế đấy à! Tam công tử của bố dù gì cũng từ Thanh Hà mà ra đó…”
Thiệu Quân nhằn đầu lọc, nở một nụ cười nở trên khóe miệng.
Thình lình sau lưng vang lên một tiếng quát chói tai: “Quân Quân!”
Giống như vừa có một cơn gió thổi qua đầu, anh rùng mình một cái, lòng bàn chân không vững, trượt khỏi ống dẫn nước.
“Thiệu Quân, coi chừng ngã!”
Tiếng hét vừa vặn đúng lúc như gãi trúng chỗ ngứa, Thiệu Quân đang hoảng sợ trèo tường chạy trốn, thì trượt chân mất thăng bằng, ngửa mặt lên trời, trượt ngã xuống!
Anh ngã cắm đầu vào hàng rào cây nhựa ruồi trong sân, bị mọi người vây lại bắt được tại chỗ …
Trong phòng, Thiệu Quân cởi áo, cánh tay đỏ ửng, những chiếc lá và cành cây nhỏ bám rải rác trên người. Hàng mi anh khẽ nhấp nháy, nhìn bố mình mà không nói một lời.
Cục trưởng Thiệu ngồi trên sô pha, lạnh lùng nhìn con trai: “Quân Quân, con ồn ào phá phách cái gì vậy!”
Thiệu Quân dẩu môi: “Con không có phá.”
Cục trưởng Thiệu vẫn còn tức nghẹn, cả giận nói: “Có biết nguy hiểm không, nếu tàn phế thì thế nào đây?”
Thiệu Quân chẳng hề quan tâm: “Càng nguy hiểm càng mở mang được kiến thức.”
Thiệu Quốc Cương nghiêm nghị nói: “Quân Quân, chúng ta sẽ đến khách sạn lúc mười một giờ, tắm rửa, mặc quần áo cho tươm tất vào, chờ đến giờ thì đi.”
Thiệu Quân vô cảm: “Con không đi.”
“Hư đốn!”
“Con không kết hôn.”
Thiệu Quân từ chối thẳng thừng, từ trước đến nay anh luôn có thái độ như thế với bố mình.
Thiệu Quốc Cương chậm rãi trừng to hai mắt, rồi nheo lại: “Chuyện kết hôn mà con nghĩ đùa giỡn được à? Đã đặt chỗ ở khách sạn quốc tế rồi, thiệp cũng được phát rồi. Hôm nay hai nhà sẽ chính thức gặp mặt, tháng sau sẽ đãi rượu.”
Thiệu Quân quay mặt đi: “Con đã nói là không đồng ý rồi mà, con không muốn kết hôn với Đào San San.”
Thiệu Quốc Cương dựa lưng vào ghế sô pha, mặt sa sầm: “Thiệu Quân, đừng có khiến bố rối rắm nữa được không. Lúc trước ai đã gật đầu đồng ý kết hôn hả?!”
Thiệu Quân im lặng một hồi, ỉu xìu, ậm ừ nói: “Lần trước là con, nhưng giờ con đổi ý rồi.” Chuyện này đúng thật là cậu đuối lý.
Thiệu Quốc Cương lạnh giọng nói: “Giờ hối hận thì đã muộn! Nhà bác Đào của con đã sẵn sàng gả con gái đi rồi. Dù có hối hận thì cũng phải cưới người ta trước đã, vừa lòng hay không thì tính sau.”
Lúc cãi nhau hai ngày trước, cục trưởng Thiệu cũng hỏi con trai mình, tại sao đột nhiên hối hận, lúc trước còn gật đầu, nhưng bây giờ lại kiên quyết không đồng ý?
Thiệu Quân không nói gì.
Lý do vì sao anh đồng ý, rồi lại đổi ý, sao anh dám nói thật với cha mình cơ chứ?
Thiệu Quốc Cương nghi ngờ: “Dù không muốn kết hôn cũng phải kết, hôn lễ này đã định từ lúc nhỏ rồi. Con đừng cho rằng không tham gia hôn lễ, không đi đăng ký kết hôn thì bố không trị được con.”
“Con không đi đăng ký, bố sẽ tìm người đi lo liệu giấy tờ, con không thoát được đâu.”
Thiệu Quân lập tức nổi giận, khóe mắt như nóng lên vì cơn thịnh nộ: “Ngài cho người lo liệu luôn đấy à? Con chưa từng nghe nói Cục Dân chính chịu cấp giấy kết hôn khi chú rể không có mặt do nha!”
Đám bạn thân của anh thường nói đùa, Thiệu tam của chúng ta có một đôi mắt phượng, còn biết lúng liếng, cứ như mấy câu tả được viết trong sách, vẻ mặt tức giận như đang cười, còn ánh mắt lúc giận cũng đầy trìu mến. Mấy câu này thật ra là để khen Thiệu Quân, Thiệu Quân quả thực rất đẹp, khuôn mặt trái xoan hơi gầy, lông mi đen nhánh, đôi môi đầy đặn và khóe miệng luôn nhếch một nụ cười bất cần đời, lộ ra cái vẻ lưu manh của mấy tên trai hư, đi đến đâu cũng rất nổi bật, luôn được các cô gái yêu thích.
Thiệu Quân không chịu mà vẫn tiếp tục cãi nhau lớn tiếng với bố.
“Thiệu Quốc Cương ông cũng giỏi quá rồi, lấy quyền lực khó dễ người khác, có thể mua chuộc Cục Dân Chính, đi cửa sau được luôn đấy! Chắc ông sẽ là người bố chồng đầu tiên đi cùng con dâu lấy giấy đăng ký kết hôn nha! Sau đó đến ngày cưới ông thay tôi lên sân khấu, uống rượu giao bôi rồi đem con dâu về nhà luôn khỏi cần tôi nữa nhỉ?”
“Thằng hỗn láo!”
Thiệu Quốc Cương vung tay chuẩn bị tát anh một cái, nhưng khi bàn tay gần chạm đến gương mặt bướng bỉnh này, ông lại không đánh tiếp, cứ dứ dứ trên không rồi buông thõng xuống.
Lúc Thiệu Tam công tử la lối khóc lóc rối rắm, thì cách nói chuyện rất dễ khiến người khác muốn cho một vả.
Xung quanh cục trưởng Thiệu, người dám nói chuyện với ông như thế cũng chỉ có mỗi mình anh.
Phu nhân cục trưởng Vu Lệ Hoa mở cửa, cẩn thận thò đầu vào: “Quân Quân, bố cũng vì muốn tốt cho con thôi, đừng làm cho ông ấy tức giận. Nhà bác Đào của con…”
Thiệu Quân lập tức sa sầm mặt, liếc mắt nhìn bà: “Ở đây có chỗ cho cô xía vào sao?”
Vu Lệ Hoa: “……”
Thiệu Quân tiếp tục: “Quân Quân là tên để cô kêu à? Hai chữ đó của mẹ tôi, cô là ai mà dám gọi tôi như thế?”
Thiệu Quốc Cương cũng phát hỏa: “Thiệu Quân!”
Mặt Vu Lệ Hoa chuyển từ đỏ sang trắng, quay mặt lại lùi ra khỏi phòng. Dù cô ta không vui cũng không thể nói mình không vui, cũng không thể nói mình bị oan ức gì trước mặt hai cha con, hai cha con là ruột thịt, dù ồn ào đánh nhau cũng là ruột thịt, không gì phá bỏ được, còn cô là ai cơ chứ??
Cô ta chỉ hơn đứa con riêng của chồng có tám tuổi, khi mới cưới cô đã biết Thiệu gia công tử này sẽ ghét bỏ cô ta từ đầu đến chân. Nhưng dù có bươu đầu sứt trán cô ta cũng phải vào cái nhà này cho bằng được. Đi theo Thiệu Quốc Cương bao nhiêu năm rồi, có vất vả cũng phải theo đến cùng, ỷ vào tuổi trẻ thay thế người vợ cả đã chết. Ở tuổi của cô ta, thành người dẫn chương trình truyền hình hạng hai, thành gương mặt được khán giả quen mặt cũng là chuyện đáng tự hào, nở mày nở mặt với các chị em rồi.
Hậu quả của việc Thiệu Quân chọc tức bố mình hôm nay là bị mấy vệ sĩ đè xuống giường, lấy khăn nóng lau mặt, lột quần, mặc vào một bộ vest rồi thô bạo tống vào xe …
Mấy chiếc xe ô tô băng qua đại lộ Tây Trường An và đi về hướng đông.
Chiếc xe chở Thiệu Quân trên đường thì gặp sự cố giữa chừng. Thiệu Tam công tử ngay lập tức lấy con dao găm của cảnh sát giấu trong giày da, kề vào cổ họng người lái xe.
Hai người tùy tùng trong xe vội vàng ngăn lại: “Tam thiếu gia, cậu bị làm sao vậy, mau thả tay ra đi!”
Thiệu Quân không khách sáo chút nào: “Quẹo vào ngã tư trước mặt, rồi quay đầu lại.”
Người ngồi ở ghế trước lấy điện thoại di động ra định báo cáo tình hình, nhưng Thiệu Quân đá ngay điện thoại di động của anh ta: “Ngoan ngoãn nghe lời đi.”
Làm bố mà bất nhân thì đừng trách con trai bất nghĩa, không ai có quyền được ép buộc mình cả, đây là quan niệm sống của Thiệu Quân.
Theo lời mấy đứa bạn, tính khí của Thiệu Quân giống như một cái bánh xoắn chiên (*) vậy, tự mình vặn vẹo chứ chẳng cần người khác vặn mình.
Nếu anh có thể ngoan ngoãn nghe theo lời bố đi kết hôn, anh đã chẳng lựa chọn đâm đầu vào ngục giam.
Chiếc xe rẽ khỏi đại lộ Đông Trường An, vừa đi vào đường phụ, do lảo đảo quá nhiều nên bị cảnh sát chặn lại vì nghi ngờ tài xế say xỉn.
Cảnh sát giao thông là do Thiệu Quân gọi, báo có một chiếc xe ô tô đang chạy quá tốc độ trong lúc say rượu trên đoạn đường này, hãy nhanh chóng đến bắt.
Người lái xe còn muốn vượt qua, ngoảnh đầu lại chỉ vào Thiệu Tam công tử, nói với cảnh sát giao thông: “Anh dám chặn xe của à tôi? Anh có biết đây là ai không!”
Thiệu Quân chen ngang: “Đừng quan tâm đến tôi, phạt anh ta cho nặng vào!”
Sau đó anh nhân cơ hội này tuột xuống xe bỏ chạy.
Không quay đầu lại, Thiệu Quân nhảy lên một chiếc xe khác chạy dọc theo đường cao tốc dẫn đến ngoại ô, vội vã ra khỏi thành phố Bắc Kinh …
Sở Tuần lái một chiếc xe thể thao mui trần, đua với tốc độ hơn trăm km một giờ, tóc của ba người trên xe bị gió thổi tung thành ba búi cỏ nước….
Sở Tuần oai oán nói: “Ôi đệt, lần này tao đắc tội to với chú Thiệu, Quân nhi à, tao hy sinh vì tình huynh đệ cảm động thấu trời xanh với mày đó!”
Thiệu Quân nói: “Tao không nói với bố mày chở tao đi đâu.”
Thẩm Bác Văn nói: “Bố mày là cảnh sát, mày nghĩ ông ấy ngốc à? Ngoài tụi tao ra thì còn ai nữa chứ? Mày vừa tẩu thoát xong thì tao với Sở Tuần chắc bị công an sờ gáy luôn!”
Thiệu Quân vẫn giữ cái vẻ ‘bố láo’ như cũ, nhếch miệng: “Sao, sợ hả? Giờ tao còn phải thu xếp cho hai đứa mày lánh nạn nữa à?”
Thế là cả hai thằng bạn đồng loạt phỉ nhổ anh, đồ tai họa của nhân dân, mau trở lại nhà tù rồi bị chế độ độc tài tiêu diệt đi.
Lúc này Thiệu Quân đã rảnh tay hơn, anh cầm điện thoại gọi về nhà giam.
“Đội trưởng Thiên, tôi là Thiệu Quân đây, tối nay tôi sẽ về, ngày mai tôi đi trực, anh nghỉ ngơi đi, không có chuyện gì xảy ra đúng không?”
Đội trưởng Thiên nói: “Ôi, thiếu gia, cậu về rồi à, kỳ nghỉ lễ cưới của cậu kết thúc nhanh vậy sao?
Mọi người trong nhà giam đều biết thân phận của Thiệu Quân công tử, mọi ngày hay gọi anh là Thiệu tam gia, sau thì bỏ luôn chữ tam, gọi tắt là ‘Thiếu gia’ (**). Thiệu Quân không quan tâm lắm chuyện người khác gọi mình như thế nào, gọi thẳng tên cũng được, gọi thiếu gia anh cũng vui vẻ, cấp trên cấp dưới gì trộn lẫn với nhau cả, không so đo.
(**): Thiệu và Thiếu phát âm hơi giống nhau
Đội trưởng Điền: Thiếu gia, cậu mới đi có mấy ngày, chẳng hiểu sau La lão nhị như phát điên lên, bị nhốt biệt giam rồi.
Thiệu Quân bật khỏi lưng ghế ngồi thẳng dậy, lớn tiếng hỏi: “Anh đang nói ai vậy? La Cường à?”
Ngồi trên xe mui trần gió xào xạc rất lớn, Thiệu Quân chỉ nghe toàn tiếng gió bên tai, không nghe rõ đầu dây bên kia nói gì.
“Anh nói La lão nhị đã xảy ra chuyện gì? Khi tôi đi không phải anh ta đang rất ổn sao? Anh ta phá phách cái gì vậy?!”
Đội trưởng Điền đau đầu nói, làm sao tôi biết hắn đang làm gì? Cậu không biết đâu, ngay hôm sau khi cậu rời đi, giờ cơm trưa, La lão nhị đến nhà ăn, đột nhiên đứng lại không nhúc nhích, không nói gì, mặt thì sa sầm, rồi đột nhiên thò tay nâng cả cái bàn ăn lên, xoay tròn rồi dộng vào cửa kính, giờ toàn bộ kính cửa sổ ở nhà ăn bị vỡ con mẹ nó hết rồi!
“Mẹ kiếp…”
Thiệu Quân há miệng, cứng lưỡi lẩm bẩm.
Anh vội hỏi: “Không ai bị thương chứ?”
Đội trưởng Điền nói, rất may không ai bị thương, nếu mà xảy ra thương tích thì tình hình sẽ căng hơn nhiều, cấp trên chắc chắn sẽ chất vấn.
La Cường đập kính xong thì ném cái bàn xuống.
Cảnh sát vây quanh hắn, trên tay cầm dùi cui điện nhưng không ai dám bước tới, vì không thể đoán được hắn đang định làm gì tiếp theo.
Mắt La Cường đỏ ngầu như máu, lạnh lùng nhìn mảnh kính vỡ vương vãi trên đất và những khay thức ăn tung tóe trên bàn bếp, “Bố mày hôm nay không muốn ăn. Bố mày hôm nay đang rất khó ở, nên cả cái phòng này đừng hòng thằng nào được thoải mái mà ăn cơm”.
sau đó hắn quay đầu hướng thẳng về phía phòng biệt giam.
Trước khi rời đi La Cường còn để lại một câu: “Chúng mày giam tao cho kỹ vào. Nếu không giam thì tối tao đi đập bể đầu từng thằng trong phòng.”
Số 3709, tội phạm La Cường, tù nhân trọng hình khét tiếng trong khu nhà giam số ba đội 1 nhà tù Thanh Hà.
—
Nhát xẻng đầu tiên ~
Đoạn lúc đầu này cả hai đã yêu nhau rồi nha, sau đó La Cường phát rồ trong nhà giam vì tưởng vợ mình đi lấy vợ =]]. Mấy chương sau mới bắt đầu kể lại lúc mới gặp nhau này nọ nè.