*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hạ Lăng Hiên chỉ chần chờ vài giây, liền trả lời: Ừm.
Anh nhìn chằm chằm khung chat, mặc dù biết điều này có lẽ sẽ khiến Ôn Kỳ rời xa anh, nhưng anh thực sự muốn Ôn Kỳ đến điên rồi, chỉ cần có thể khiến hỗn đản này dao động một chút, anh đều sẽ thử qua.
Ôn Kỳ ở bên kia hồi tưởng lại một lần, thầm nghĩ quả thực có một ít dấu vết để lại, nhưng vẫn cảm thấy thật thần kì, bởi cậu vốn cho rằng những người lãnh cảm như vậy sẽ không dễ dàng động tâm với người khác.
Cậu vẫn là nói: Trở về đi.
Hạ Lăng Hiên nói: Vậy để tôi gặp cậu một lần, gặp mặt xong tôi sẽ trở về, tôi nói được thì làm được.
Anh gửi đi, sau đợi mấy giây, liền thấy Ôn Kỳ gọi tới, không chút nghĩ ngợi liền chọn từ chối, lần thứ hai gửi tới: Tôi nói chính là trực tiếp gặp nhau, không phải video trò chuyện.
Bên kia nói: Trong thời gian ngắn không được, anh hoặc là trở về chờ tin tức của tôi, không thì cứ tùy tiện đi đi.
Hạ Lăng Hiên đỡ trán.
Tâm thật cứng rắn a, anh nghĩ.
Chẳng lẽ thật sự có quá nhiều người theo đuổi, quen thuộc?
Nhưng ngoại trừ Miên Phong cùng đám tiểu tử còn chưa dám hành động kia thì còn ai? Cũng không thể là sau khi bị bắt cóc đến lúc trở về liền rước lấy đào hoa đi? Liền có nhiều như vậy?
Hạ Lăng Hiên đè nén xúc động muốn đập nát thông tấn khí cùng giết người, không nghĩ là nhanh như vậy liền kết thúc trò chuyện, nói: Chuyện này, tôi vốn cho rằng sẽ không cùng cậu trực tiếp làm rõ.
Ôn Kỳ nghĩ thầm quả thực, người thông minh phỏng chừng sẽ không chủ động đem loại chuyện này ra chọc thủng.
Nhưng đó là lúc bình thường mà nói, đối với cậu không có hiệu quả.
Cậu đáp lại thật lòng: Tôi đã đáp ứng một người, dù cho tương lai tôi có làm đủ mọi trò xấu, dù bản thân có thối nát như thế nào, cũng sẽ không bao giờ đùa giỡn tình cảm của người khác, cho nên trong chuyện này, nói rõ ràng sẽ tương đối tốt.
Đáy mắt Hạ Lăng Hiên nhất thời hiện lên sát ý: Ai?
Ôn Kỳ nói: Đã qua đời, anh không biết.
Lửa giận trong lòng Hạ Lăng Hiên tạm hòa hoãn, nhưng trong lòng vẫn rất để ý đến người có thể ảnh hưởng tới Ôn Kỳ, nhất thời không có đáp lại, mãi đến khi thấy người này gửi tới "Không còn sớm, ngủ ngon" tin nhắn, mới nói: Vấn đề cuối cùng, cậu kỳ thực rất thích khuôn mặt này, đúng không?
Ôn Kỳ nói: Mỹ nhân mà ai lại không thích nhìn chứ?
Ừ, tối thiểu trên người mình cũng có chỗ có thể được hỗn đản này thích.
Hạ Lăng Hiên tự động xem nhẹ xưng hô "mỹ nhân", đang muốn lại nói gì đó, lại thấy Ôn Kỳ gửi tin nhắn đến: Nói thật, tôi rất muốn nhìn anh khóc đến lê hoa đái vũ một chút.
Được đó, chỉ cần cậu chịu tới, tôi liền khóc cho cậu xem, dù sao cũng chỉ là khóc rồi làm cậu khóc thôi.
Bản tính Hạ Lăng Hiên luôn luôn không có giới hạn, nhưng loại thời điểm này hiển nhiên không thích hợp để bại lộ, ngón tay anh giật giật, nhẫn nhịn không hồi đáp.
Ôn Kỳ tưởng tượng bộ dáng khối băng kia nghiêm mặt, mấp máp môi, cười cười, lần nữa gửi cho anh một câu "ngủ ngon", đồng thời ở trong lòng tiếc rẻ, sau này triệt để không thể đùa giỡn đối phương, thật sự là mất đi một thú vui "tao nhã".
Hạ Lăng Hiên vẫn không hồi đáp, bởi vì trợ lý gọi điện tới, anh nhấn nghe.
Trợ lý biết anh gần đây tâm tình không tốt, liền đi thẳng vào vấn đề: "Boss, đã hack được tài khoản kia."
Hạ Lăng Hiên lập tức liền nheo mắt lại, sau biết bao ngày đã qua, cuối cùng cũng nghe được tin tốt.
Thời điểm Ôn Kỳ ra đi, trên người có hai cái thông tấn khí.
Một là chính cậu, có tiền do bán tranh vẽ, bao gồm cả tác phẩm xuất sắc tạo nên danh tiếng của cậu ở Diệu Lâm Bôi, cùng với những bức họa của mình trước khi mất trí nhớ vẽ ra bán cho Hoàng lão bản trong buổi giao lưu trên biển, cậu mượn danh khí quả thực kiếm bộn một mớ, còn lại chính là tiền đem đống quà sinh nhật mười tám tuổi đi bán đấu giá nhận được, ngoại trừ tiền hai lần đầu ở trong tài khoản, còn lại lần thứ ba, thứ tư tiền mặt đều ở trong tay cậu, gộp lại cũng không phải một con số nhỏ.
Một cái thông tấn khí khác là thân phận giả, vào lúc nghệ thuật gia "Khương tiên sinh" tặng cho Hoàng lão bản tác phẩm nghệ thuật kiệt xuất "phi hành khí", hắn chắc hẳn là đã chuyển tiền cho cậu ấy, cũng phi thường khả quan, cho nên cậu ấy ở bên ngoài, thứ tuyệt đối không thiếu chính là tiền.
Tuy nhiên hỗn đản này quá thông minh, có thể đoán được có người sẽ thông qua hoạt động giao dịch tài khoản điều tra ra vị trí của mình, bởi vậy liền từ ngân hàng mua giả lập mã khóa tài khoản cao cấp, đem toàn bộ tiền từ tài khoản khác vào trong đó, sau đó lại từ đó chuyển ra ngoài, như vậy bọn họ cũng không tra ra được.(*)
(*): Túm cái quần là mua một cái tài khoản được bảo vệ kĩ càng không ai tra được, sau đó chuyển tiền từ các tài khoản khác vào, rồi xài tiền từ trong cái tài khoản đó thôi:3
Cái giả lập tài khoản này còn có ưu thế khác đó chính là tự động xóa bỏ lịch sử giao dịch, dù có bị phá giải, manh mối tra được cũng vô cùng ít, tuy nhiên có điểm tốt chính là Hạ Lăng Hiên bên này đã hoàn thành bước đầu tiên là phá giải mã hóa, tuy rằng quả thực không tồn tại ghi chép giao dịch, nhưng chỉ cần hỗn đản này lại tiếp tục sử dụng, anh liền có thể biết được tiền đã chuyển đi đâu.
Trợ lý nói: "Hacker nói có thể bảo đảm giám sát ít nhất hai tháng không bị hệ thống phát hiện."
Hạ Lăng Hiên nói: "Phái người đến thời thời khắc khắc trông coi."
Trợ lý nói: "Vâng."
Đàm Diệc, B thành bắc khu.
Ôn Kỳ sau khi chiếm đoạt bang phái, đầu tiên chỉnh lại thủ hạ tân nhiệm nắm giữ tin tức, sau đó phân phó bọn lính đánh thuê đi thu thập các loại tình báo, trọng điểm là xem bang phái nào có bối cảnh ở Bắc khu, cái nào cùng cái nào có quan hệ tốt các loại. Cậu cho bọn lính đánh thuê này thời gian nửa tháng, tiếp đó lập kế hoạch để nhắm vào mục tiêu mới, lúc này mới bắt đầu hành động bước kế tiếp.
Loại tình huống này ở Đàm Diệc, một người muốn ra mặt vô cùng đơn giản, hoặc là có tiền, hoặc là thông minh, hoặc là đủ tàn nhẫn.
Mà Ôn Kỳ mấy thứ này đều có, cơ bản không mất nhiều thời gian liền chiếm được vài bang phái, dù sao cậu cũng thuê đám lính đánh thuê này đều đã từng theo chân các đại lão tinh nhuệ, thậm chí trải qua vô vàn chiến trường khắc nghiệt, đối phó với đám tiểu lưu manh này là không đáng kể, cứ như vậy mà tiến, một bên chiếm đoạt một bên mở rộng thế lực. Mà bởi vì người đông thế mạnh, cho nên càng về sau càng không cần đợi cậu động thủ, đối phương liền chủ động tới xin hàng, gia nhập.
Từ đó, Bắc khu vàng thau lẫn lộn, cục diện hỗn loạn xấu xa bẩn thỉu, nhiều mặt cắt cứ triệt để kết thúc, Ôn Kỳ thành lập bang phái cũng trở thành bang phái duy nhất, lớn nhất ở Bắc khu.
Hải tặc nam cùng lính đánh thuê tóc đỏ trong quá trình này liền cảm nhận rõ thực lực của lão đại, nhao nhao vứt bỏ "Tiểu lưu manh", "Người ngốc nhiều tiền" danh hiệu, thầm nghĩ vị này quả thực là cấp bậc đại lão, âm mưu, tiếu lý tàng dao(*) đều dùng đến trơn trượt, gặp phải ám sát cũng vạn phần bình tĩnh, bối cảnh khẳng định không đơn giản.
Tiếu lý tàng dao: chắc là "miệng nam mô bụng bồ dao găm" đó.
Ôn Kỳ nhìn tóc đỏ: "Thế nào, có cân nhắc sau này đi theo tôi không?"
Phàm là kẻ có chút địa vị, bên người đều sẽ nuôi lính đánh thuê tinh nhuệ tư nhân, đây chính là tâm phúc trong tâm phúc. Tóc đỏ rõ ràng vị này sớm muộn gì cũng sẽ giữ lại mình bên người, nghe thấy lời này của cậu, cũng không ngoài ý muốn.
Ôn Kỳ tiếp tục nói: "Sau này tôi sẽ thành lập một công ty dong binh, các cậu nếu là theo tôi, sau khi thành lập công ty, các cậu chính là nhóm cao tầng đầu tiên đó."
Tóc đỏ có một chút chút động tâm.
Mặc dù "Lão đại bang phái lớn nhất Bắc khu" nghe cũng thật phong cách, nhưng nói thẳng ra chỉ là kẻ cầm đầu của một khối lưu manh trong khu vực mà thôi, không đáng được nhắc tới ở trước mặt các đại lão có quyền thế chân chính. Nhưng chọn lão đại nhất định phải biết nhìn người, dựa vào những gì thấy được, tiểu tử này so với một số lão đại khác hắn đã từng tiếp xúc, còn muốn xuất sắc hơn, tương lai tuyệt đối không thể khinh thường.
Lại nói, vô luận chỉ dựa vào hơn một tháng liền xử lý, chiếm địa bàn của dân chuyên nghiệp nhiều năm, nhanh chóng nắm giữ cả một khu vực, chỉ là một thân tiểu lưu manh lại biết dùng tiền mua lính đánh thuê làm việc, tất cả đều thể hiện một loại thực lực.
Ôn Kỳ nói: "Cậu trước hết cứ cân nhắc đi, đồng ý hay không cũng không đáng kể, dù sao lời này các cậu hẳn là đã nghe không ít."
Tóc đỏ thành thật gật gật đầu.
Ôn Kỳ cười nói: "Bất quá nếu thật theo tôi, đầu tiên phải đem quả đầu đầy đủ màu sắc của các cậu nhuộm trở lại."
Tóc đỏ nói: ".....Không phải nói giống tiểu lưu manh sao?"
Ôn Kỳ hỏi: "Cậu nhìn xem đám tiểu lưu manh trong tay tôi có ai giống như các cậu không? Tôi một mực hiếu kì, nhuộm thành màu xanh biếc, xanh lá mạ, xanh sẫm kia rốt cuộc họ nghĩ gì?"
Tóc đỏ nói: "Rút thăm quyết định."
Ôn Kỳ cười cười, không có đánh giá gì thêm, cũng không cưỡng chế để bọn họ nhuộm về màu đen.
Ngược lại đối thủ đến tìm cậu xin khoan dung, chỉ cần không phải đặc biệt khác người, cậu đều có thể dễ dàng tha thứ, càng khỏi nói những người này còn không có thật đi theo cậu.
Vào lúc hai người đang im lặng, hải tặc nam liền gõ cửa tiến vào văn phòng.
Đây là hộp đêm cao tầng nhất, lớn nhất ở Bắc khu, chiến loạn cũng không thể ngăn được sự lộng lẫy, rực rõ của nơi này, nội thất trang trí vô cùng xa hoa. Ôn Kỳ sau khi thống nhất Bắc khu cảm thấy không thể lãng phí của trời, liền dừng chân ở đây.
Hải tặc nam tên đầy đủ là Tác Mạc Phi Nhĩ Đức Lộ(?), bởi vì quá dài, Ôn Kỳ lười nhớ, liền trực tiếp gọi hắn là A Tác.
Trải qua "lễ rửa tội" trước đó, trên người A Tác từ tang thương đổi thành nội liễm sắc bén, tóc dài buộc gọn ra phía sau, mặc áo khoác ngắn, bên trong cài khẩu súng ở bên trái, vô cùng suất khí.
Ôn Kỳ cảm thấy nếu như đem quần váy xanh xanh đỏ đỏ này đổi thành quần ngụy trang(*) cùng ủng chiến, hiệu quả sẽ tốt hơn, nhìn hắn một cái, hỏi: "Người đều đã xử lý sạch sẽ?"
*Quần ngụy trang, search nguyên cụm ở raw nó ra như này đó.
A Tác nói: "Vâng, đã đem việc này giao cho thuộc hạ rồi."
Ôn Kỳ ứng tiếng.
Chiếm đoạt quá nhanh cũng có điểm không tốt, rất nhiều người đi theo đều không trung thành với cậu, còn cố ý quấy rối, thỉnh thoảng sẽ đâm một đao, cho nên đối với những kẻ bất trung, trừng phạt nhất định không thể nhẹ, như vậy mới có thể giết gà dọa khỉ, ít nhất có thể để bọn họ yên tĩnh một thời gian.
Cậu nói: "Đem quy củ dặn dò một lần, tất cả những kẻ phạm tội đều phạt thật nặng."
A Tác nói: "Vâng."
"Mặt khác chọn một nhóm người trẻ tuổi thân thủ không tệ, trước mắt cứ chọn từ những người đi theo chúng ta đầu tiên, chọn khoảng bảy tám chục người giao cho hắn," Ôn Kỳ chỉ vào tóc đỏ, "Để hắn chọn địa điểm huấn luyện bọn họ."
Tóc đỏ nháy mắt mấy cái, hỏi: "Theo tiêu chuẩn huấn luyện gì?"
Ôn Kỳ nói: "Ta muốn một nhóm tinh nhuệ, những người này sẽ chỉ chọn một phần, cuối cùng chỉ chọn bốn - năm chục người."
Tóc đỏ đã hiểu, lão đại là muốn hắn dựa theo tiêu chuẩn của lính đánh thuê mà chọn.
Hắn quả nhiên đoán không sai, vị thủ lĩnh nhóm lưu manh này bắt đầu có ý muốn bồi dưỡng đội quân tinh nhuệ ----- bọn hắn có đồng ý hay không đi theo mình cũng không quan hệ, cái này cũng không ngăn cản tâm tư muốn có đội quân tinh nhuệ của lão đại, ngược lại sẽ khiến địa vị cao hơn một chút, mẹ nó tiểu tử này thật sự không phải đang cố ý bức ép bọn hắn a?
A Tác chần chờ nói: "Nhưng gióng trống khua chiêng luyện binh như vậy, mấy lão đại khu khác có hay không cho rằng chúng ta đang có tâm tư muốn cắn nuốt bọn họ, sau đó đồng thời động thủ đối phó chúng ta?"
Ôn Kỳ híp mắt cười nói: "Ta mới mua một nhóm súng ống đạn dược."
A Tác cùng tóc đỏ đồng loạt đổ mồ hôi lạnh.
Bọn hắn vạn phần hi vọng mấy vị lão đại kia đừng hướng nòng súng vào bọn họ, nếu không vị này tuyệt đối sẽ cùng bọn họ chơi một vố lớn.
Ôn Kỳ nói: "Ngươi đem tin tức này truyền đi, bọn họ nếu động thủ khẳng định trước đó sẽ mời ta ăn bữa cơm, thăm dò tính toán của ta, chỉ cần não bọn họ không bị ngập úng, liền sẽ không đánh ta, về phần ngươi -------"
Cậu lần nữa nhìn về phía tóc đỏ, "Ngươi chọn một vài tên lính đánh thuê, giúp ta tìm hiểu một chút tình báo của Kim gia, thành viên, quan hệ xã hội cũng như tin tức bát quái nhà bọn họ, ta đều muốn biết."
A Tác cùng tóc đỏ lại lần nữa đổ mồ hôi lạnh, so với trước đó còn thêm trầm trọng, người trước sắc mặt thay đổi, người sau tốt xấu gì cũng từng trải qua sự đời, miễn cưỡng kéo căng biểu lộ, hỏi: "Lão đại, có phải là Kim gia mà tôi biết không?"
Ôn Kỳ nói: "Ngươi nói xem?"
Tóc đỏ cười khan một tiếng, không trả lời.
Ông chủ đã tốn tiền, bọn hắn cũng phải bán mạng, huống chi việc này cũng không khó lắm, hắn chỉ là lo lắng một ngày đẹp trời ông chủ liền phát rồ đối đầu cùng Kim gia. Kim gia là hắc đạo thế gia, đây cũng không phải mặt hàng có thể so sánh bình thường được.
A Tác cũng rất lo lắng, suy đoán hỏi: "Lão đại và Kim gia có khúc mắc?"
"Không có," Ôn Kỳ nói, "Ta muốn thiết lập quan hệ với họ, kết giao bằng hữu."
Hai người ít nhiều cũng có chút hoài nghi.
Ôn Kỳ nói: "Đây là thật lòng, các ngươi ngẫm lại xem, gần đây ta quá kiêu căng ngạo mạn, rước lấy tương đối nhiều thù hận, nhưng nếu kết thân với người của Kim gia, cũng không cần phải sợ mấy lão đại khu khác rồi."
Hai người thầm nghĩ đúng vậy, liền đi làm việc.
Ôn Kỳ nhìn bọn họ rời đi, cầm ly rượu đi đến trước cửa sổ sát đất, lẳng lặng thưởng thức cảnh đêm.
Kim gia ở Đàm Diệc quả thật có địa vị cao, cậu cũng thật không có dự định coi Kim gia là địch, bởi vì mục đích cuối cùng của cậu là từ Kim gia mà kết thân với Lăng gia. Mà Lăng gia ở Mạn Tinh Điển chính là thượng tầng gia tộc, đến Đàm Diệc xây dựng không ít công ty, gần đây có vẻ như muốn cùng Kim gia hợp tác xây dựng cơ sở hạ tầng sau chiến tranh, hai nhà giao tình không ít.
Cậu không biết Tam thiếu đến từ gia tộc nào, tự nhiên không thể làm ba ba hướng phía trước mà thu thập, chỉ có thể quanh co một chút. Đầu tiên nhận thức Kim gia, lại thông qua Kim gia nhận thức Lăng gia, như thế mới xem như hoàn thành mục tiêu cậu đến Đàm Diệc.
Kim gia quá có tiếng, không có tin tức gì có thể che giấu được, lính đánh thuê hiệu suất rất cao, vài ngày sau liền đem chỉnh lý thật tốt tư liệu phần thứ nhất, đưa tới, còn về phần tư liệu bí mật thì phải tốn nhiều thời gian hơn để tìm hiểu, trước nghe ý kiến của ông chủ một chút rồi lại nói.
Ôn Kỳ đem tư liệu nhìn từ đầu đến cuối một lần, rơi vào trầm tư.
A Tác cùng tóc đỏ đều ở đây, người trước đề nghị: "Đại thiếu cùng nhị thiếu tính tình cũng không quá tệ, lão đại có thể thử kết giao bằng hữu cùng bọn họ?"
Mặc dù dựa theo lẽ thường mà nói, loại tiểu lưu manh lão đại này, thiếu chủ hắc đạo thường không để vào trong mắt, nhưng lão đại của họ rõ ràng không phải người bình thường, thật lòng muốn kết giao bằng hữu với họ, vẫn đề cũng không quá lớn.
Ôn Kỳ cảm thấy có chút "đau trứng" mà do dự.
Thế giới này có quá nhiều đồng tính luyến ái, cậu không thể nắm chắc độ hào cảm của họ, Miên Phong chính là một bằng chứng sống sờ sờ vết xe đổ đẫm máu, vạn nhất cậu lại chọc thêm một cái thì biết làm sao? Lại nói vạn nhất chọc trúng người giống tên Trác Vượng Tài, cái này quả thực muốn tìm chết.
Tóc đỏ quan sát thần sắc của cậu, cũng cho cái đề nghị: "Kim gia có ba người con gái, nếu không lão đại....."
Ôn Kỳ nói: "Không làm."
Cậu bỗng nhiên dừng lại, lật tư liệu ra: "Kim gia Tam tiểu thư có người thích?"
A Tác nói: "Vâng, nghe nói hai người họ rất yêu nhau, nhà trai là thầy giáo trung thực, đáng tiếc Kim lão đại không để vào mắt, vẫn muốn Tam tiểu thư chia tay, quan hệ của hai người họ gần đây vẫn rất căng thẳng."
Ôn Kỳ cười nói: "Vậy thì nàng."
A Tác nói: "Lão đại có ý gì?"
Ôn Kỳ cười đến ý vị thâm trường: "Ta dự định cùng nàng tâm sự, làm vị hôn phu của nàng
A Tác cùng tóc đỏ phản ứng một chút, trăm miệng một lời: "------- Cái gì?"
Cùng lúc đó, Hạ Lăng Hiên bắt được một vị thương nhân buôn bán vũ khí, nhốt ở trong phòng thân thân nhiệt nhiệt cùng hắn "đàm đạo chuyện nhân sinh" hai ngày, khiến đối phương rốt cục chịu không nổi, sụp đổ nói: "Tôi nói, đám vũ khí đó được bán đến thành phố B, Đàm Diệc.
Ngươi.... Các ngươi tuyệt đối không được nói, không được để người khác biết tôi tiết lộ thông tin khách hàng, nếu không sau này không ai lại tìm tôi buôn bán làm ăn!"
Hạ Lăng Hiên cười làm cam đoan, ném hắn đi.
Trợ lý nghe theo anh đi đến Đàm Diệc, một bên lên mạng tra xét đồ vật nơi này, một lát sau cho anh một cái website mua sắm.
Hạ Lăng Hiên nói: "Đây là cái gì?"
Trợ lý nói: "Thứ liên quan đến "vũ trụ" ở Đàm Diệc."
Hạ Lăng Hiên nhìn dòng chữ "Ta thao toàn vũ trụ" in trên quần váy hoa*, híp mắt cười nói: "Rất tốt, mua cho tôi một cái."
*Quần váy hoa, cũng là search nguyên cái cụm ở raw, kết quả nó ra nhiều lắm, toàn ngắn đến đầu gối, khá là ba chấm, đây chắc là cái hình tui thấy con trai mặc vào nó rụng ít tiết tháo nhất đó:)
Trợ lý: "......."
_Hết chương 39_
Tác giả có lời muốn lời: Tiểu kịch trường vô trách nhiệm ------
Người qua đường: Các ngươi nói hắn sao, hắn vậy mà là lão đại bang phái lớn nhất bắc khu đó!
Hạ Lăng Hiên: Nha.
Người qua đường: Còn là con rể Kim gia đó nha!
Hạ Lăng Hiên: (╯‵□′)╯︵┻━┻
Ngoài lề:
Nhắc nhở thân thiện: Chương 40 đặt pass. Các bạn có thể truy cập wordpresss theo link mình đã để ở phần cá nhân. Hoặc link đây: thanhyyy1999.wordpress.com (Mà đương nhiên lúc tui đăng thì vẫn chưa có chương 40 đâu, tui sẽ cố đăng chương 40 vào 11/2):3