Tôi Phải Đào Hôn

Chương 27




Mí mắt Ôn Kỳ giật giật.

Cậu bị Trác Vượng Tài vây ở đầu giường, muốn tránh cũng không thể tránh, mà ánh mắt người nào đó càng lúc càng nóng bỏng, mang theo cảm giác nhất định phải có được, điều này làm cho cậu có dự cảm vô cùng không tốt.

Gần đây vào thời điểm bọn họ tán gẫu, người này thỉnh thoảng sẽ trêu trọc cậu một chút, chỉ là không có quá rõ ràng, bây giờ rốt cuộc cậu có thể chắc chắn rằng, tên khốn này có hứng thú về phương diện nào đó với mình.

Hạ Lăng Hiên chăm chú nhìn cậu, lại gần nói: "Bảo bối, để tôi hôn một cái nào."

Ôn Kỳ tận lực lùi ra sau, hỏi: "Anh đi tìm người khác đi được không?"

"Không được, tôi chỉ tìm đến em." Hạ Lăng Hiên rốt cuộc không nhịn được nữa, nhanh chóng nghiêng người về phía trước hôn cậu một cái, cảm thụ được mềm mại quen thuộc cùng từng đợt tê dại, trong nháy mắt tinh thần trở nên phấn chấn, nhịn không được lại hôn thêm một cái, cảm thấy đêm nay nhất định là một đêm tuyệt vời.

Ôn Kỳ quay đầu, đưa tay chặn anh lại: "Đủ chưa?"

Hạ Lăng Hiên tóm lấy tay cậu, thuận thế lên môi hôn hôn một cái, mắt không hề chớp thâm thúy nhìn cậu, cực kỳ chuyên chú, phảng phất như sói con đã đói vài ngày đột nhiên nhìn thấy một khối thịt mỹ vị.

Ôn Kỳ: "......"

Hạ Lăng Hiên cảm giác vui vẻ trong lòng sắp bao phủ toàn thân, ngay sau đó một loại xúc động mãnh liệt hơn nữa từ đáy lòng không ngừng bốc lên. Anh nhìn người trước mặt mình, theo bản năng kéo vào trong lồng ngực, bàn tay chạm vào làn da mềm mại, hơi thở càng thêm nặng nề.

Ôn Kỳ lập tức nhíu mày, trầm giọng nói: "Trác Phát Tài, anh tốt nhất là.... A...." (ĐCM =))))

Hạ Lăng Hiên cũng không đợi cậu nói xong liền hôn, trực tiếp cạy mở hàm răng cậu.

Quấn vào đầu lưỡi đối phương trong tích tắc, trong đầu anh liền "Oành" một tiếng nổ tung, không chút nghĩ ngợi đẩy người nằm xuống giường, phát giác Ôn Kỳ muốn né tránh, bất mãn ôm chặt hơn, khàn khàn giọng nói: "Đừng nhúc nhích...."

Ôn Kỳ mượn khe hở mà ngửa ra đằng sau, đưa tay kẹp lấy cổ anh, thanh âm trầm xuống: "Trác Phát Tài."

Hạ Lăng Hiên đột nhiên nhớ tới máy biến thanh trên cổ, chợt lóe được chút thanh tỉnh, một tay chống đỡ, kéo dãn khoảng cách giữa hai người. Anh tạm thời không nhúc nhích, rũ mắt xuống nhìn con mồi dưới thân, cầm tay Ôn Kỳ, vô ý thức mà vuốt ve.

Ôn Kỳ cũng không nhúc nhích, vô cùng tỉnh táo đối diện với anh.

Hai người duy trì tư thế nguy hiểm này, hai bên không ai mở miệng.

Hạ Lăng Hiên hô hấp nặng nề, cảm giác thân thể nóng muốn bốc cháy, trong đầu chỉ có suy nghĩ muốn chiếm lấy con mồi dưới thân, không ngừng công kích lý trí, có lẽ chỉ cần một giây thôi liền phá tan phòng tuyến trong đầu, nhưng mà lời hứa với gia gia sẽ không cùng kết cục với bọn tiểu Bắc trong đầu lại tận lực che chở phòng tuyến, nhắc nhở anh muốn làm chủ được, không thể không trở nên hùng mạnh, không phải được cái này rồi mất cái khác.

Anh nhẫn nhịn nửa ngày, cuối cùng tham lam nhìn người trên giường một chút, ép buộc bản thân đứng dậy, khó khăn lùi lại một bước.

Ôn Kỳ phát hiện ánh mắt trần trụi mang tính xâm lược chậm rãi biến mất, gánh nặng trong lòng được giải thoát, nhanh chóng mò lấy cái áo ngủ bên cạnh mặc vào, thầm nghĩ Trác Vượng Tài đêm nay thật giống chó, nói động dục liền động dục.

Hạ Lăng Hiên nhìn cậu nhanh chóng mặc đồ ngủ, lập tức tiếc hận, chưa từ bỏ ý định hỏi: "Bảo bối, thật sự không muốn cùng tôi làm một lần sao?"

Ôn Kỳ không trả lời, vặn lại: "Anh thật sự coi trọng tôi sao?"

Hạ Lăng Hiên thành thật gật đầu, quan sát phản ứng của cậu.

Ôn Kỳ tiếp tục hỏi: "Anh thích tôi ở chỗ nào?"

"Không biết," Hạ Lăng Hiên nói, thấy cậu nhíu nhíu mày, cho rằng cậu không hài lòng, nghĩ nghĩ, miễn cưỡng đưa ra một lý do, "Có thể là những người trêu đùa tôi đều đã chết, chỉ có mình cậu sống thật tốt, thật lấy làm lạ."

Ôn Kỳ nói: "...... Tôi cảm ơn anh."

Hạ Lăng Hiên tiếp tục quan sát một hồi, thực sự không tìm được gì từ trên mặt cậu, nhịn không được hỏi: "Không cân nhắc đi theo tôi sao?"

Ôn Kỳ nói: "Tôi đã ở cùng một chỗ với vị hôn phu rồi."

"Thôi nào, tôi khẳng định cậu không thích tên kia, lại nói khối băng có điểm nào tốt hơn tôi chứ," Hạ Lăng Hiên nói, lại nhớ tới mục đích tới đây, "Hôm nay lão Hoàng mập mạp tìm tôi, nói muốn tổ chức một buổi giao lưu nghệ thuật."

(Này là tự cà khịa bản thân à?)

Việc này ngoài ý muốn của Ôn Kỳ một chút, cười nói: "Hiệu suất của ông ta cũng cao đó chứ, tôi vừa mới nói với ông ta xong, ông ta liền tìm anh."

Hạ Lăng Hiên nói: "Cậu nói với ông ta ở nơi này có một vị họa sĩ thiên tài, sau đó có thể thuận lý thành chương được thư mời, còn không để cho người ta cảm thấy có vấn đề.... Nhưng gần đây hẳn là có không ít người muốn mời cậu tham gia hội đàm hoặc giao lưu hội họa đi, bọn họ không được sao?"

Ôn Kỳ nói: "Nhưng bọn họ không tổ chức ở trên biển nha."

Hạ Lăng Hiên đã hiểu, giả bộ như quần chúng ăn dưa hóng hớt chuyện bao đồng phỏng đoán một phen: "Khó trách cậu cùng với vị hôn phu kia ở cùng một chỗ, cậu âm mưu điều gì mà muốn cho người đặt bẫy? Còn là muốn động thủ ở trên biển sao?"

Ôn Kỳ cười nói: "Đánh nhau ở nơi đó không có chỗ trốn chạy, tốt biết bao."

Hạ Lăng Hiên thay cậu bổ sung: "Mà bảo tiêu Hoàng mập mạp tìm đến cũng là người của tôi, khi động thủ chắc chắn sẽ về phía cậu, tương đương với Hoàng mập mạp đó dùng tiền lại mang cho cậu một nhóm người đến giúp đỡ, phải không?"

Ôn Kỳ cười cười, từ chối cho ý kiến.

Hạ Lăng Hiên bị cậu làm cho nhịn không được, một lần nữa lại tiến sát tới, ngồi bên giường, thấy cậu dựa vào đầu giường không nhúc nhích, thần sắc không hề có một tia cảnh giác, liền có chút ngạc nhiên. Lẽ thường mà nói, vừa mới bị kẻ khác cưỡng hôn, kém chút nữa liền đè lên giường rồi làm, thấy đối phương lần nữa tới gần, nói thế nào cũng có điểm phản ứng, làm sao có thể bình tĩnh đến mức độ này?

Anh âm thầm cân nhắc vài giây, đem đề tài xoay chuyển trở lại: "Cậu thấy tôi thế nào?"

Ôn Kỳ nói: "Là như vậy đi."

"Là như vậy là có ý gì?" Hạ Lăng Hiên nói, "Tôi theo đuổi cậu, cậu không có ý kiến gì đúng không?"

Ôn Kỳ nói: "Người theo đuổi tôi quá nhiều, tôi cũng quen rồi, không thể cứ có người theo đuổi, tôi lại phải chú ý đến, lại cho người đó cái nhìn." (Chảnh ghê taaaa)

Đây là lời nói thật.

Đời trước người theo đuổi cậu trải dài hết một khu phố, cả nam lẫn nữ, thật lòng hay giả tạo, chạy tới trước mặt cậu cởi sạch đồ muốn ôm ấp yêu thương, còn muốn lấy cái chết để de dọa... Muôn hình muôn vẻ, kiểu dáng phong phú, quả thực tùy ý chọn lựa.

Tuy nhiên cậu cũng phải thừa nhận một điều, Trác Vượng Tài cùng những người kia khác nhau. Bởi vì cậu chưa từng bại trong tay một kẻ khác nhiều lần đến như vậy, mà ở trong thế giới xa lạ này, Trác Vượng Tài là người đầu tiên biết được bộ mặt thật của cậu, cậu ở trước mặt người này không cần thiết phải che giấu quá nhiều, mặc dù người này có hơi biến thái, nhưng bỏ qua tính tình dở hơi hâm hấp của anh ta, cũng cảm thấy không quá phiền chán.

Hạ Lăng Hiên lại không biết địa vị của mình trong lòng người ta lại có điểm đặc biệt như vậy, chỉ cảm thấy thần kinh như bị chặt một đao, mâu sắc tối xầm: "Người theo đuổi cậu rất nhiều sao? Là những ai? Tôi giết hết bọn họ!"

Ôn Kỳ nghe ra được sự uy nghiêm đáng sợ ẩn giấu bên trong, cười cười nói: "Tôi nói bậy bạ một chút."

Hạ Lăng Hiên thần sắc không rõ nhìn cậu một lúc, ngón tay khẽ động, nghĩ đến chuyện làm thịt người nào đó.Ôn Kỳ như có cảm giác, liếc mắt cảnh cáo anh.

Vì vậy Hạ Lăng Hiên yên lặng đem ngọn lửa trong lòng nuốt trở lại, cùng cậu hàn huyên một hồi, thực sự không muốn đi, đề nghị: "Nếu không tôi ở lại đây một đêm với cậu, sáng mai thì đi."

Ôn Kỳ nhìn anh, cười đầy ôn nhu, vào lúc anh muốn tiến lên liền lễ phép nói: "Đi thong thả, không tiễn."

Hạ Lăng Hiên: "......"

Hai người đối mặt nhau một lát, Hạ Lăng hiên nhanh chóng dùng tay nắm lấy cằm cậu, cúi xuống hôn một cái, lúc này mới đi.

Sau đêm hôm đó, Ôn Kỳ liền bắt tay vào chuyện giao lưu nghệ thuật.

Trước mắt thư mời cậu hoặc là dưới dạng email không thì tin nhắn mật, hoặc chính là gửi thư mời đến cho cậu. Cậu không hài lòng cho lắm, vì vậy hội chị em lính đánh thuê nhận được nhiệm vụ đầu tiên.

Trợ lý nói: "Muốn người đưa thư mời cho cậu sao?"

"Không cần quá nhiều lần, từ giờ đến lúc khai giảng chỉ cần hai lần là được, mỗi lần một người, mỗi lần là tổ chức khác nhau, thư mời cứ tùy tiện làm giả, không quá quan trọng, các anh cứ đến cổng trường chặn tôi, nhớ sửa đổi lại mặt mũi," Ôn Kỳ nói, "Lúc khai giảng lại có người khác đến, so với hai lần trước phải lợi hại hơn, lúc này thư mời là thật, tôi sẽ đưa đến cho các anh."

Trợ lý nhịn không được hỏi: "Lợi hại đến mức nào?"

Ôn Kỳ cười đáp: "Chính là hận không thể ôm chặt lấy đùi tôi gọi ba ba nha."

Trợ lý cùng chị em nhóm cao tầng đồng lòng đau xót: ".......À."

"Còn nữa, tôi muốn động thủ trên tàu thủy, bản đồ nơi đó bên anh khẳng định có," Ôn Kỳ nói, "Các anh tìm bọn họ nghiên cứu một chút, thuận tiện tìm một cái lưới, loại bền chắc nhất đó."

Mấy người trợ lý mơ mơ hồ hồ, nháy mắt mấy cái: "Đồng nghiệp chúng tôi?"

"Cái gì lưới? Lưới đánh cá hả?"

Ôn Kỳ nói dăm ba câu thuật lại việc ông chủ Hoàng muốn tới tổ chức một buổi giao lưu nghệ thuật, mời lính đánh thuê công ty họ làm bảo tiêu, sau đó lấy tin tức thu thập được mấy ngày qua gửi cho bọn họ: "Có biết chuyện này không?"

Bọn họ gật gật đầu.

Bọn họ khi đến Thiên Gia liền phát hiện bà chủ phu nhân nhân khí rất lớn, tự nhiên biết được một chút tiền căn hậu quả(*).(*: đầu đuôi câu chuyện)

Ôn Kỳ nói: "Ở trên đó nói một chưởng làm rớt một đầu người, phá nát cả tiệm cà phê, tốc độ vô cùng nhanh, súng đạn không có tác dụng..."

Mấy người bọn họ không đợi cậu nói hết câu liền khoát tay nói: "Chúng tôi biết, tin tức đều là giả."

Ôn Kỳ nói: "Cơ bản đều là thật."

Mấy người: "......"

Ôn Kỳ tiếp tục đơn giản giới thiệu về thứ đồ chơi quỷ quái ngày đó, nói: "Đây là vật thí nghiệm của quốc gia nào đó, có thể ngày đó sẽ xuất hiện trên tàu thủy, các anh cứ chuẩn bị tâm lý cho tốt, đừng để vừa xông lên liền chết."

Mấy người: "......"

Ngọa tào!

Ôn Kỳ suy nghĩ một lát, bỏ sung vài hạng mục cần chú ý: "Được rồi, cứ như vậy đi."

Trợ lý cùng chị em nhóm cao tầng nhìn ai đó cúp máy, một mảnh trầm mặc.

Mặc dù bọn họ biết trước nhiệm vụ này sẽ rất bi thảm, nhưng không ngờ tới lại bi thảm đến trình độ này. Còn có, bà chủ tương lai bọn họ cũng đang phát rồ lên, để bọn họ như vậy làm thịt thứ kinh khủng đó sao?

Giờ phút này người nào đó đang phát rồ còn đang nhìn thời gian, rồi chạy đến tìm Hạ Lăng Hiên tú ân ái, duy trì tần suất hai ba ngày lại tú ân ái một lần, vô cùng hung hăng mà ném cẩu lương cho đám cẩu FA.

Chuyện tình của họ rất nhanh liền truyền đến khắp xóm quý tộc nơi đây, chuyện này cậu cảm thấy hết sức hài lòng.

Càng hài lòng hơn chính là, cậu vốn cho rằng cùng Hạ Lăng Hiên tú ân ái ngoại trừ ăn cơm thì là nắm tay cùng nhau tản bộ, ai ngờ Hạ Lăng Hiên nghe nói cậu muốn đổi sang hệ chế tạo vũ khí, liền dẫn cậu đến phòng huấn luyện của mình, dạy cậu quen thuộc với súng đạn.

Ôn Kỳ vô cùng hào hứng, sau khi nghiên cứu một phen cảm giác súng ống ở đây không khác Địa Cầu cho lắm, vừa lên tay liền có thể tự tháo lắp.

Hạ Lăng Hiên rất nhanh liền phát hiện Ôn Kỳ là tay già đời ở phương diện này, đặc biệt là xạ kích, chuẩn xác tựa như máy vậy, tuyệt đối không phải là tự nhiên làm được. Anh hỏi: "Trước đây cậu từng luyện qua?"

Ôn Kỳ chững chạc đàng hoàng nói hươu nói vượn: "Không, lần trước bị thương, đại não biến đổi chút chút, mở thiên phú của tôi."

Hạ Lăng Hiên không tin lắm.

Cũng không tin, nhưng anh lại không nghĩ ra được nguyên nhân, chỉ có thể lẳng lặng dò xét người này, cảm giác Ôn Kỳ tựa như viện bảo tàng, luôn luôn mang đến cho anh những thứ ngoài ý muốn.

Ôn Kỳ nhìn về phía anh: "Không tin?"

Hạ Lăng Hiên đáp một câu "Không có", thu liễm ánh mắt lại tiếp tục quan sát cậu, vô cùng muốn hiểu rõ tất cả mọi thứ về cậu, cho dù tốt hay xấu.

Anh nhìn một hồi, tầm mắt rơi xuống trên môi Ôn Kỳ, không khỏi nhớ tới chuyện đêm đó, thần sắc hơi đổi, đột nhiên ý thức được từ khi tính cách Ôn Kỳ thay đổi, trừ bỏ lúc diễn kịch bên ngoài, anh chưa từng thấy người này biểu lộ tâm tình, dù là bị người đuổi giết đến nằm viện, dù suýt chút nữa bị anh cưỡng hiếp, Ôn Kỳ cũng không biểu lộ tức giận, vẫn là bộ dáng bình thường.

Hạ Lăng Hiên tỉ mỉ suy nghĩ, đem tất cả hình ảnh ở chung cùng cậu ngẫm lại, càng khẳng định ý nghĩ này, tiếp theo lại ý thức được một điều: Ôn Kỳ người này.... Độ lãnh huyết có thể so sáng với chính mình.

Anh nhất thời cảm thấy có chút khó giải quyết.

Ôn Kỳ tự nhiên nhận ra được ánh mắt của anh, biết trên người mình có quá nhiều điểm khả nghi, dứt khoát lười che dấu, bình tĩnh mà nhìn kỹ khẩu súng quen thuộc, hài lòng bỏ xuống, liền đi theo anh tìm Phó Tiêu uống cà phê.

Đây là ngày khai giảng đầu tiên của cậu, người bên ngoài có thể thuận lợi đi vào trường học, trợ lý liền theo phân phó chạy tới ôm đùi cậu, kém chút nữa quỳ xuống lạy ba ba, rốt cục cũng nói ra địa điểm tổ chức giao lưu nghệ thuật cùng tên, thấy bà chủ quay đầu lại.

Ôn Kỳ hỏi: "Gọi là "Tự do chi phong" sao? Tổ chức trên biển?"

Trợ lý vội vàng đáp:"Đúng vậy, nhìn xung quanh đều là màu xanh thẳm của biển cả."

Ôn Kỳ do dự một chút, tiếp nhận thư mời, dựa vào nam nhân bên cạnh một chút: "Lăng Hiên, em muốn đi."

Hạ Lăng Hiên thản nhiên nói: "Em đã muốn đi như vậy, anh đi cùng em."

Ôn Kỳ vui vẻ, nói với tiểu trợ lý sẽ có mặt đúng giờ, liền cùng nam nhân rời đi.

Trợ lý nhìn chằm chằm Hạ Lăng Hiên, bước ba bước, lại nhịn không được liếc qua, sau đó là lần thứ hai, thứ ba, cho đến khi đối phương quét mắt nhìn tới, lúc này mới giật mình lấy lại tinh thần, tranh thủ thời gian chạy về ổ, lên mạng tìm kiếm ảnh chụp Hạ Lăng Hiên, ngơ ngác nhìn chằm chằm.

Nhóm cao tầng: "Mày nhìn ảnh tên đó làm gì?"

Trợ lý nói: "Chúng ta đều biết thân phận boss có thể là giả mà? Tôi hoài nghi hắn ta chính là boss đó."

Nhóm cao tầng nháy nháy mắt, toàn thể anh em đối với y thể hiện rõ sự trào phúng: "Cười ỉa, chỗ nào giống?"

"Tôi cũng không biết...." Trờ lý nhanh chóng mở diễn đàn trường của bà chủ, tìm bức ảnh tú ân ái của hai người, đưa cho bọn họ nhìn.

Nhóm cao tầng trầm mặc.

Trợ lý nói: "Lúc này thấy sao?"

Nhóm cao tầng tiếp tục trầm mặc.

Quả thật, Hạ Lăng Hiên cùng boss vô luận từ khí chất hay kiểu tóc cùng ngũ quan đều không giống, nhưng mà.... Bằng hiểu biết của họ, nếu boss của họ đã coi trọng bà chủ, Hạ Lăng Hiên hiện tại đã sớm trở thành thi thể.

Nhóm cao tầng tiếp tục suy đoán: "Tôi xem diễn đàn trường đó, thấy trước kia Hạ Lăng Hiên không thích bà chủ, có lẽ đang diễn trò cùng bà chủ đi, vì vậy mới bỏ qua?"

Trợ lý không đáp.

Y tiếp xúc với boss của mình thời gian dài, bởi vậy mơ hồ có loại trực giác mách bảo, cảm thấy Hạ Lăng Hiên chính là boss.

Y nói: "Vậy các bác ngẫm lại trước đó xem, chúng ta chưa từng tiếp nhận đơn hàng tại Thiên Gia, đột nhiên có một ngày nhận được đơn hàng tìm kiếm Ôn Kỳ, không kỳ sao? Mà lại suy nghĩ một chút tới tần suất boss đến công ty xem, đều là dịp nghỉ hè nghỉ đông nha?"

Điều này cũng đúng.

Nhóm cao tầng lần nữa trầm mặc, ngay sau đó đem ảnh hai người ra so sáng, cảm giác không giống tẹo nào cả.

"Dáng người cũng không giống nhay sao?"

"Đúng thế."

Trợ lý nói: "Nhưng tôi cảm giác họ là một."

Vậy là bọn họ phân tích đến phân tích đi, nửa ngày mới tìm ra nguyên nhân: Đouma quân trang có công năng thật lớn!

Boss của họ luôn ăn mặc rất nhàn nhã, mặc quân trang liền lộ ra cảm giác nghiêm túc vô cùng, bởi vậy tạo thành ảo cmn giác!

Sau khi biết được đáp án, bọn họ không biết vì sao boss nhà mình có thể kéo căng da mặt mà không cười, nhất trí cho rằng: Boss nhà mình quá biến thái a!

Thế là vào ban đêm, Ôn Kỳ lần nữa liên hệ bọn họ bàn bạc cục diện bố trí khi đó, chỉ thấy bọn họ đồng loạt dùng ánh mắt đồng tình nhìn mình, nhất thời nhíu nhíu mày: "Làm sao?"

Trợ lý cùng chị em nhóm cao tầng theo nhịp lắc lắc đầu, tiếp tục đồng tình nhìn cậu.

Ôn Kỳ: "......"

_Hết chương 27_

Nay là 2/9, quốc khánh đồng thời cũng sửa lap xong, cố edit xong chương này để xoát độ tồn tại, cho nên hơi nhiều lỗi, sau này sẽ sửa sau hjhj ~

Để đề phòng các web reup như truyenfull và x web khác reup đầy đủ truyện này, mình xin phép đặt pass một số chương nha(chỉ một số nha, lười không giải pass cũng chẳng sao đâu). Ví dụ như chương 28 chẳng hạn. Mọi người vào wordpress của mình giải pass và đọc nha. Yên tâm là pass rất dễ, được gợi ý ở mục lục truyện đó ạ ~_~. Kính mong các bạn thông cảm vì sự bất tiện này.

Linh wordpress của tớ: thanhyyy1999.wordpress.com

Nhưng hiện tại mình chưa edit xong chương 28 đâu, đừng vào đó sớm để lại ngậm ngùi đi ra.