Tôi Ở Thập Niên 70 Sửa Máy Kéo

Chương 15: Chương 15





Editor: HannahLa Văn Triết khách sáo mời Lâm Ái Thanh ăn cùng, sau khi nghe thấy Lâm Ái Thanh đã ăn rồi thì không nói gì thêm, vùi đầu vào ăn.Sắc mặt Trần Ái Đảng không tốt lắm, lúc cô ta thức dậy thì nghe được mùi sữa truyền từ trong phòng Lâm Ái Thanh, đặc biệt dễ ngửi, khó trách Lâm Ái Thanh không thích ăn chung với nhau, thì ra là giấu đồ ngon.Nghe La Văn Triết nói xong thì liền muốn châm chọc mỉa mai đôi câu nhưng ánh mắt Lâm Ái Thanh vừa lúc nhìn qua, không biết sao Trần Ái Đảng liền ngậm miệng.Cô ta lo là Lâm Ái Thanh sẽ như hôm qua, giống như nóng đầu, không chừa chút mặt mũi cho ai mà lập tức đáp trả lại, sợ ảnh hưởng hình tượng của mình trong mắt thanh niên trí thức cũ.Sau khi ý thức được mình có hơi sợ Lâm Ái Thanh, sắc mặt Trần Ái Đảng càng khó coi.Ăn sáng xong La Văn Triết dẫn ba người bọn cô xuống ruộng, nơi làm việc của thanh niên trí thức đã được phân công rồi, Lâm Ái Thanh muốn làm việc thì cần La Văn Triết chỉ đạo.

Đương nhiên nếu ai muốn làm việc cùng nông dân thì cũng có thể tự mình báo danh với đội trưởng.Lâm Ái Thanh bị phân đến đất trồng đậu nành làm cỏ, mầm đậu mới gieo không lâu, một gốc nho nhỏ, cỏ dại bên cạnh còn muốn tốt hơn so với đậu nành.


Nhiệm vụ của mấy người Lâm Ái Thanh là nhổ hết cỏ dại một lượt.5 giờ xuống đất làm mãi đến 9 giờ sáng mới kết thúc công việc.Rất nhanh mặt trời đã ló dạng, Lâm Ái Thanh chưa từng làm việc nhà nông, tay bị cỏ dại cứa vào rất đau, bởi vì thời gian dài ngồi xổm nên chân đã tê cứng, vừa đứng dậy thì đầu váng mắt hoa.

Mặt trời càng lên thì càng khó chịu, bị nóng đến nhứt đầu hoa mắt, mồ hôi như mưa.Vất vả lắm mới đến tan tầm lúc 9 giờ, cô vừa đứng lên nhìn thì thấy quá trình làm việc của cô tuy chậm hơn một phần ba so với thanh niên trí thức cũ nhưng vẫn hơn một chút so với Từ Cương và Trần Ái Đảng, cũng sạch sẽ hơn so với thanh niên trí thức cũ.Lâm Ái Thanh nhướng mày, kéo dài công việc?Buổi chiều, mấy thanh niên trí thức mới tới các cô không cần làm việc, cũng phải cho các cô thời gian thích ứng.

Sau khi mặt trời ngã về phía Tây thì nhóm thanh niên trí thức cũ còn phải xuống đất tưới nước bón phân.Trên đường đi về đến thở Lâm Ái Thanh cũng không muốn dùng sức, trầm mặc đi tới.

Mà Trần Ái Đảng từ sau khi chọn phòng liền nhảy lên nhảy xuống kiếm chuyện cũng vô cùng an tĩnh, vẻ mặt đặc biệt uể oải, dường như có dấu vết đã khóc.Lâm Ái Thanh cũng muốn khóc, trong lòng kiềm nén đến khó chịu, nhớ cha nhớ mẹ, nhớ anh trai chị dâu, còn có cháu trai.Vừa trở về phòng Lâm Ái Thanh đang chịu đựng mệt nhọc khó chịu múc nước lau mình thì nghe được cách vách truyền đến tiếng khóc nức nở.


Lâm Ái Thanh nhẫn nhịn, không nhịn được, nước mắt rơi lạch cạch vào trong chậu rửa mặt.Không thể làm việc trong đất như vậy được, cô phải nghĩ cách.Rửa mặt sạch, thay quần áo, đem quần áo dơ đi giặt rồi phơi lên, Lâm Ái Thanh nằm trên giường nửa giờ thì giãy giụa đứng lên.

Cô muốn lên trấn gửi thư về nhà nói với mọi người là cô đã bình an tới nơi, tất cả đều tốt.Mặc khác còn có một ít đồ dùng sinh hoạt cần thêm vào, đồ dùng nấu cơm cũng cần chuẩn bị một bộ.


Bây giờ cô chỉ có một cái ấm nhôm nấu nước, nồi chén gì cũng không có.Lúc đến cửa thôn Lâm Ái Thanh gặp đội trưởng Tiểu Lưu dẫn theo một cô gái, hai người đều vác cuốc, hẳn là mới từ trong đất về tới.Cô gái kia chắc cũng cỡ tuổi cô nhưng cao hơn và khỏe hơn cô một ít, lông mày đen đậm, mắt vừa to vừa tròn, vẻ mặt khỏe mạnh hồng nhuận sáng ngời.

Nhìn thấy Lâm Ái Thanh liền cười chào một cái, lúm đồng tiền bên má phải rất sâu.Thấy Lâm Ái Thanh lúc trời nắng gắt còn ra cửa, nhìn hướng là đi lên trấn trên, đội trưởng Tiểu Lưu đương nhiên phải hỏi thăm, thanh niên trí thức giao vào tay hắn, hắn phải chịu trách nhiệm với những thiếu nữ xinh đẹp đến từ trong thành phố này.Biết Lâm Ái Thanh muốn lên trấn gửi thư về nhà, đội trưởng Tiểu Lưu suy nghĩ: “Mãn Nữu, con dẫn thanh niên trí thức Lâm lên trấn đi, đi sớm về sớm.”Mãn Nữu là con gái nhỏ của tiểu Lưu đội trưởng, bằng tuổi với Lâm Ái Thanh, nếu tính theo tháng còn lớn hơn Lâm Ái Thanh hai tháng.“Thanh niên trí thức Lâm, lá gan của cô thật lớn.” Vẻ mặt Mãn Nữu ngạc nhiên đánh giá Lâm Ái Thanh, trong thôn không thể nói hàng năm đều có thanh niên trí thức đến nhưng cách năm chắc chắn sẽ có thanh niên trí thức đến, nữ thanh niên trí thức xinh đẹp một chút thì nũng nịu, lên trên trấn phải cần cha cô đạp xe đưa đi mới được..