Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 966




Sau đó, hai người không ngừng đánh nhau, chân khí ở hiện trường tàn phá hết mọi thứ khắp xung quanh, xe hơi xung quanh cũng bị phá cho hỏng hết sạch.  

Thạch Cửu Thiên chỉ là bán bộ thần tông, nhưng cậu ấy cũng dốc hết sức ra tay, trong nháy mắt, cũng bất phân thắng bại với Quỷ Ảnh, xem ra thực lực cũng ngang nhau chứ bộ.   

Advertisement

Nhưng.   

Trong lòng Thạch Cửu Thiên biết rõ, bản thân đã sử dụng hết tất cả các thủ đoạn, mới may mắn chống đỡ được người áo đen kia.   

Advertisement

Nhưng dưới tình huống này, chân khí của anh ấy thì không thể chống đỡ quá lâu được, chẳng mấy chốc sẽ tiêu hao hết sạch thôi.    

Đến lúc đó, Thạch Cửu Thiên sẽ yếu thế ngã gục ngay xuống đất, và chắc chắn sẽ chết.   

“Tôi đến từ vùng núi tế trời, anh to gan dám chặn đường giết tôi, lẽ nào anh không sợ sẽ gặp phải sự truy sát không hồi kết của núi Thái Sơn sao?”  

Hai người đánh nhau đã mười mấy hiệp rồi, Thạch Cửu Thiên đã rơi vào thế yếu, liền mở miệng uy hiếp.  

Nhưng Quỷ Ảnh dương như không nghe được, khi ra tay thì tràn ngập sát khí, anh ta muốn sát hại Thạch Cửu Thiên nhanh chóng một chút.    

“Sớm biết như vậy, thì lúc trước ở khu phục vụ, tôi đã không dùng bùa chú thượng cổ cho ông nội rồi.”    

Thạch Cửu Thiên bỗng nhiên thấy hối hận, không nhịn được bèn bẩm bẩm một mình: “Mặc dù hai người kia chắc chắn phải chết, nhưng chết sớm hay muộn gì cũng như nhau thôi, sau đó mình cử một tên cao thủ của Thái Sơn, thì có thể khiến họ chết không toàn thây rồi, tại sao mình phải giở trò để dùng hết thượng cổ phù lục chứ.”  

“Một lá bùa thượng cổ phù lục, có thể giết thần tông hậu kỳ, nếu có nó trong tay, thì giết tên áo đen kia chỉ có trong nháy mắt thôi, nhưng đáng tiếc, là do mình sơ xuất quá rồi.”  

Thạch Cửu Thiên thở dài một hơi, thầm nghĩ: “Sự thật chứng minh, không thể đùa giỡn được, bây giờ nên làm thế nào mới đúng đây, lẽ nào mình đường đường là nhân tài của núi Thái Sơn, còn chưa được tham gia đại hội võ thuật của trăm tông phái, mà đã phải chết ở đây sao?”   

Ngoài hối hận ra, thì trong lòng Thạch Cửu Thiên còn sinh ra nội sợ hãi mà trước nay chưa từng có.   

Đến tận bây giờ, anh ấy vẫn luôn sinh sống ở vùng núi tế trới, rất ít khi xuống nui Thái Sơn.  

Cho dù ra ngoài, thì bên cạnh lúc nào cũng có cao thủ bảo vệ, để bảo đảm sẽ không có bất kì sơ hở nào.   

Lần này, anh ấy đột phá đến bán bộ thần tông, để chứng minh bản thân, bèn cố ý không không đi cùng ông nội Thạch Hạo Hãn, hơn nữa còn chuẩn bị cho cha tất cả các cao thủ để cha di chuyển.    

Nhưng ai biết, hết lần này tới lần khác đều gặp phải ám sát.  

Từ nhỏ đến lớn, Thạch Cửu Thiên chưa từng cảm nhận cảm giác sinh tử, hôm nay là lần đầu tiên.  

Ầm!  

Khoảng mấy phút sau, Thạch Cửu Thiên không chống đỡ được nữa, bèn tránh né dao găm, nhưng không thể né tránh được cú đấm của Quỷ Ảnh, ngay lập tức bị đánh bay cả người lên, máu nhuộm đỏ hết cả bầu trời.   

“Bịch.”   

Sau khi rơi xuống đất, Thạch Cửu Thiên phun ra một vũng máu, sắc mặt tái nhợt vô cùng.  

Một đòn toàn lực của cao thủ thần tông trung kỳ, vô cùng kinh khủng, đương nhiên không phải một người còn chưa tới cảnh giới thần tông như anh ta có thể chịu được.