*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Huống hồ, nhìn dáng vẻ khúm núm của anh ấy, đã thương lượng xong cùng với hai tên Thần tông kia rồi, lấy bảo vật đổi lấy tính mạng, thế nào mà lại..."
A Ly đang truyền âm với Tô Thương để nói ra nghi ngờ của mình, nhưng vào lúc này, bức tường phía đông bỗng nhiên sáng lên một luồng sáng chói qua mắt, ngay sau đó, một luồng khí tức kinh khủng cũng theo đó mà đến.
Advertisement
Có điều.
Chỉ trong chốc lát mà thôi, ánh sáng biến mất, uy thế cuồn cuộn đó cũng không còn.
Advertisement
Quá trình này ngắn ngủi khác thường, còn chưa tới một giây, ánh sáng đó đã tản đi, hiện trường giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nhưng dưới chân bức tường phía đông đó, lại xuất hiện hai cái xác, dưới đất chảy ra một dòng máu.
Cái xác đó, chính là Từ Hải Phong và Hà Kim Chi.
"Không ngờ rằng cái người Thạch Cửu Thiên này, ẩn giấu tài năng đến thế." A Ly dừng một chút, sau đó nhịn không được mà nói một câu.
Tô Thương cười cười, sau đó nói toẹt ra một câu: "Tự bản thân anh ấy không có thực lực này, có lẽ đã dùng thủ đoạn nào đó, có thể vượt cấp để giết Thần tông."
"Vì thế, dưới một chưởng của anh ấy, mới có thể gi3t chết được hai Thần tông sơ kỳ."
"Thì ra là thế." A Ly như hiểu ra, sau đó nghi ngờ nói: "Cậu chủ, trước đó anh đã phát hiện ra anh ấy muốn ra tay rồi hả?"
"Ừm."
Tô Thương khẽ cười nói: "Sát ý trong mắt anh ấy, người khác có lẽ không thể nào phát hiện ra được, nhưng không thể giấu được tôi."
"Huống hồ gì, anh ấy vô cùng kính trọng mẹ của tôi, sẽ không cho phép người khác bất kính với mẹ tôi đâu."
"Vì thế mới không dùng bạo lực ngay từ đầu, chắc là muốn một chưởng gi3t chết, để tránh Từ Hải Phong và Hà Kim Chi chạy trốn." Tô Thương nói thêm.
"Người này thật đáng sợ, khẩu phật tâm xà mà." A Ly nhắc nhở: "Cậu chủ, anh phải cẩn thận anh ta đó."
"Không cần thiết."
Tô Thương lắc đầu nói: "Anh ấy thực sự xem tôi là người thân, giống như Vương đại thiếu gia nói, người anh họ này có thể dùng được, có chuyện là xông lên giải quyết."
"F*ck, chết... chết rồi?"
Lúc này, Vương Phú Quý bên cạnh mới kịp phản ửng lại, kinh ngạc nói: "Tô đại thiếu gia, người anh họ này của anh được đó chứ, chớp mắt là giết được hai tên Thần tông rồi đó, thật mạnh!"
Có điều, anh ấy cũng quá keo kiệt rồi nha, còn phải chạy đến bức tường phía đông kia mới giết, đúng là con quỷ hẹp hòi mà, sợ chúng ta học trộm võ của anh ấy hay sao chứ, không có chút thẳng thắn nào cả." Vương Phú Quý lẩm bẩm liên tục.
Ngay lúc ba người đang nói chuyện, bóng dáng Thạch Cửu Thiên trở lại.
"Em họ Tô Thương."
Thạch Cửu Thiên hình như có bệnh thích sạch sẽ, vừa dùng khăn mặt màu trắng lau vết máu trên tay, vừa nở nụ cười nói: "Hai người phiền phức này, anh họ giúp em giải quyết rồi, không dọa em được nữa."