*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Nhưng mà, nước Hoa mênh mông rộng lớn này không thể không có kèn Xô-na, hàng tỷ tỷ người nước Hoa không thể không có kèn Xô-na!"
Vương Phú Quý ngẩng đầu ưỡn ngực, nghiêm túc nói: "Làm người thừa kế của đoàn nghệ thuật tại Giang Bắc, Vương Phú Quý tôi có trách nhiệm, cũng có nghĩa vụ, cầm lấy kèn Xô-na, phát huy truyền thống của nhạc cụ nước Hoa, để các nơi trên thế giới, đều vang lên âm thanh của kèn Xô-na!"
Advertisement
Vừa nói.
Vương Phú Quý đứng tại chỗ đầy cảm xúc, hay cánh tay cầm kèn, đem đầu kèn bỏ vào trọng miệng, đứng tại chỗ thôie lên.
Advertisement
Nay lập tức, trong gian phòng liền vang lên tiếng kèn Xô-na, còn may không phải thổi cho đám tang lớn, mà chính là bản nhạc Bách điểu triều phụng*
*Bách điểu triều phụng: Miêu tả phong cảnh thiên nhiên tràn đầy sức sống với giai điệu nhiệt tình, sôi động và tiếng hót của nhiều loài chim.
Chỉ thấy Vương Phú Quý mặt mũi tràn đầy vui sướng, vừa thổi, cơ thể lại vừa đong đưa theo từng tiết tấu.
Cùng thời gian đó, khí chất cuả vpa cũng thay đổi, càng thêm tự tin hơn, dường như anh ấy cũng là người đẹp nhất trong phòng,
m thanh này vừa vang lên, hiện trường nhất thời như vui mừng hơn, đến cả Tô Thương, cũng không có ý định tiếp túc trách móng Vương Phú Quý nữa.
Một khúc kết thúc.
Vương Phú Quý trên trán mệt mỏi đổ mồ hôi, có điều khí tức anh ấy rất ổn định, cũng không hề loạn, lượng hô hấp là vừa đủ, khẳng định đã từng luyện tập qua.
"Tô đại thiếu gia, thế nào chứ, nghe có hay không?" Tổi xong, Vương Phú Quý nhịn không được mà hỏi
"Nghe hay, được chưa."
Tô Thương tức giận nói: "Nếu kèn Xô-na đã luyện chế ra thành thế này rồi, thì hôm nay không thể thay đổi hình dáng nữa, cậu thích thì cứ thổi nhiều một chút đi."
"Có điều, Vương đại thiếu gia, cậu phải hiểu được một chút, cậu là Thái ly kiếm thể, chỉ có cầm lấy kiếm, tài năng của cậu mới có thể trở thành cường đại giữa thiên hạ, mới có năng lực bảo vệ người bên cạnh!"
Tô Thương nói tiếp:
Bây giờ cậu dùng kèn Xô-na, khi gặp cao thủ chân chính, đều không hề có sức đánh trả, tự cậu suy nghĩ đi."
"Tôi hiểu rồi, anh nói cũng là có ý tốt."
Vương Phú Quý vừa cười vừa nói: "Nhưng mà người thường không phải hay nói sao, chỉ cần trong lòng có kiếm, thiên hạ vạn vật đều có thể là kiếm, đều có thể đánh ra tổn thương rất mạnh."
"Tôi lấy kèn nhập kiếm đạo, thiên hạ suốt đời đều phải khuất phục, tôi có một cây kèn Xô-na, có thể dời núi, lấp biển, tiếng vang muôn đời!"
Vương Phú Quý tinh tướng nói.
"Cậu hiểu cái rắm gì!"
"Kiếm chính là kiếm, không thể thay thế, cao thủ kiếm đạo chân chính, cả đời đều đang luôn đuổi kiếm tốt cực đỉnh!"