Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 89: Ngày Nhà Giáo






Sở dĩ gia tộc Nạp Lan là một trong tứ đại gia tộc là vì có Nạp Lan Tổ làm chỗ dựa.

Có thể không phải là nói quá nhưng mà mất đi Nạp Lan Tổ thì nhà Nạp Lan cái gì cũng đều không phải nữa rồi.

Giờ phút này, đông đảo cao thủ nhà Nạp Gia đang có mặt tại nơi đó, nhìn thấy thi thể của Nạp Lan Tổ, tất cả đều quay lại nhìn nhau.

"Anh hai.

"
Lúc này, Nạp Lan Minh Triết ở bên cạnh nhìn sang Nạp Lan Dịch, mở miệng nói: "Bây giờ vẫn chưa xác định được nguyên nhân cái chết của ông nội, khoan đem cái chết của ông nội đổ lên đầu Lưu Phàm Khôn đã, việc cấp bách bây giờ là lo việc chôn cất cho ông nội.

"
"Sao mà vẫn chưa xác định được chứ, ông nội đã gửi tin nhắn cho anh, ông nội nói là Lưu Phàm Khôn nước D đã để ý tới ông nội, ông nội còn nói nếu như bản thân ông mà chết thì nhất định là do Lưu Phàm Khôn giết.

"
Nạp Lan Dịch khóc lóc kể lể, nghiến răng nói: "Bây giờ xác của ông nội còn nằm ở đây, hung thủ chắc chắn là Lưu Phàm Khôn, Nạp Lan Minh Triết, tại sao em cứ muốn nói thay cho Lưu Phàm Khôn vậy, lẽ nào giữa các người có câu kết gì với nhau sao?"
Lời vừa nói ra, Nạp Lan Minh Triết liền khẽ nhíu mày, thản nhiên nói: "Anh hai, anh đừng ngậm máu phun người, em chỉ muốn nói là không có chứng cứ mà thôi, hoàn toàn không phải là nói thay cho Lưu Phàm Khôn.

"
"Tin nhắn chính là chứng cứ đó thôi!"

Ánh mắt của Nạp Lan Dịch vô cùng kiên định nói: "Ông nội gửi tin nhắn cho anh, em cũng nhìn thấy rồi, anh phải báo thù cho ông nội, anh sẽ khiến cho Lưu Phàm Khôn nợ máu phải trả bằng máu!"
"Khụ.

"
Nạp Lan Minh Triết ho ra một ngụm máu, sau đó thản nhiên nói: "Anh hai, thực lực của Lưu Phàm Khôn thâm sâu khó lường, ngay cả ông nội cũng không phải là đối thủ của ông ta, thì anh làm sao mà báo thù được đây?"
"Báo tin cho bà nội!"
Nạp Lan Dịch nghiêm túc nói: "Gốc rễ nhà Nạp Lan chúng ta là ở trên thành phố, ông bà nội vì mâu thuẫn với nhau nên ông nội mới mang chúng ta đến Giang Bắc lập nghiệp, nhưng ông nội và bà nội vẫn là vợ chồng với nhau, bây giờ ông nội chết rồi, ân oán gì cũng không còn nữa, bà nội chắc chắn sẽ tới Giang Bắc báo thù cho ông nội.

"
"Vậy thi thể của ông nội thì phải làm sao, không chôn luôn hả?" Nạp Lan Minh Triết nhíu mày nói.

"Thù lớn chưa trả, cho dù là xuống mồ rồi thì như thế nào chứ, ông nội cũng sẽ không yên nghỉ được.

"
Nạp Lan Dịch nói: "Đợi giết được Lưu Phàm Khôn rồi, anh sẽ tổ chức tang lễ thật lớn cho ông nội!"
Nghe xong câu nói này, Nạp Lan Minh Triết trầm mặc một lúc, rồi thản nhiên nói: "Anh hai, anh cả đã gia nhập tông môn võ thuật rồi, cũng thường không ở Giang Bắc, nay ông nội cũng không còn nữa, bây giờ anh chính là người quản lý nhà Nạp Lan.

"
"Em tin anh có thể xử lý tốt mọi chuyện, chuyện tiếp theo em không quản nữa, em trở về trang viên chịu tang cho ông nội đây, có kết quả rồi báo tin cho em một tiếng là được rồi.

"
Để lại một câu nói, Nạp Lan Minh Triết liền dẫn theo người của mình rời khỏi nơi đó.

Trước khi đi, anh khẽ híp mắt lại, ý tứ sâu xa liếc nhìn Nạp Lan Dịch một cái, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười mà không ai có thể dễ dàng phát hiện ra.

"Hừ, xem như em biết điều!"
Nhìn thấy Nạp Lan Minh Triết dần đi mất, Nạp Lan Dịch hừ lạnh một tiếng, ngoài mặt anh ta tỏ ra thảm thiết vô cùng, nhưng kỳ thực trong lòng lại hết sức kích động.

Chết rồi!
Ông nội chết rồi!
Việc này! quá tốt rồi!
Anh cả không có ở đây, theo thứ tự vai vế thì anh ta chính là người có tư cách nhất để quản lý nhà Nạp Lan.

Từ nay về sau, Nạp Lan Dịch chính là ông chủ của nhà Nạp Lan, không còn phải chịu trói buộc của bất kì người nào nữa, quá đã mà.

Mà anh ta sở dĩ nói muốn báo thù, mục đích chủ yếu vẫn là muốn kêu bà nội đến Giang Bắc một chuyến, một lần nữa dựng lên địa vị của nhà Nạp Lan.

Về bà nội của mình, Nạp Lan Dịch biết khá rõ, hầu như mỗi năm anh ta đều sẽ lên thành phố mấy ngày.

Nạp Lan Dịch biết chuyện ân oán giữa ông nội và bà nội, đơn giản chỉ là lúc ông nội còn trẻ có hái hoa bắt bướm nhưng lại bị bà nội phát hiện ra, từ đó về sau hai người cả đời cũng không qua lại với nhau nữa.


Nhưng mà, Nạp Lan Dịch có tự tin thuyết phục được bà nội, khiến bà nội chịu ra mặt báo thù cho ông nội.

Thực lực của bà nội còn mạnh hơn cả ông nội, chỉ cần bà nội ra tay, Lưu Phàm Khôn nhất định chết chắc.

Đương nhiên, Nạp Lan Dịch làm như vậy còn có một nguyên nhân khác, chính là Lưu Phàm Khôn kia đã hiểu lầm anh ta giết chết mấy cao thủ nước D, cướp đi Hồng Liên đao.

Hiểu lầm này có giải thích như thế nào thì cũng không giải thích rõ được, bây giờ ông nội chết rồi, bản thân anh ta có thể sẽ gặp phải độc thủ của Lưu Phàm Khôn, thay vì khoanh tay chịu chết chi bằng kêu bà nội ra tay đánh phủ đầu trước, đánh cho Lưu Phàm Khôn trở tay không kịp.

Thế là, Nạp Lan Dịch lập tức gọi điện thoại cho bà nội, cầu xin bà nội ra mặt.

Cùng lúc đó, anh ta sai người phong tỏa tin tức, không để chuyện Nạp Lan Tổ bị giết truyền ra bên ngoài, tránh làm dao động địa vị của nhà Nạp Lan ở Giang Bắc.

!
Buổi sáng ngày hôm sau.

Tô Thương đã kết thúc trạng thái tu luyện, anh khẽ cau mày, có vẻ không hài lòng lắm về thành quả tu luyện cả một đêm của mình.

Tô Thương đứng dậy, khẽ cười nói: "Hôm nay đi chợ đen Cửu Môn dò hỏi đám bảo vệ xem ông chủ của bọn họ cuối cùng còn muốn lôi kéo mình hay không.

"
Hạ quyết tâm xong thì Tô Thương đi xuống lầu, ăn đơn giản vài thứ rồi chuẩn bị đi đến chợ đen.

Nhưng mà ngay lúc này, Tô Thần Binh lại xuất hiện, dò hỏi: "Thằng ranh, con đi làm gì đó?"
"Con đến trường học.

"
Tô Thương nghiêm túc nói: "Cha à, cha không biết đó, mấy ngày không đi học, cả người con ngứa ngáy, khó chịu muốn chết.

"
"Thằng thối tha, mày nói ngược rồi à?"
Tô Thần Binh tối sầm mặt lại nói: "Dựa vào hiểu biết của cha về con thì con đi đến quán bar cao cấp để học tư thế mới chứ gì?"
"Mẹ kiếp, cha, sao cha lại nghĩ con như vậy chứ, sở thích lớn nhất đời này của con chính là học đó, con thích được bơi lội trong biển tri thức bao la, những cuốn sách là những bậc thang đi lên của con, là thức ăn tinh thần của con, con! "
Tô Thương còn muốn nói tiếp nhưng Tô Thần Binh không nhịn được lại ngắt ngang nói: "Được rồi, câm miệng lại đi, cả ngày cà lơ phất phơ, không biết tiến thủ, cha cũng lười quản con luôn rồi.

"
"Nhưng mà, hôm nay là ngày nhà giáo, thằng nhóc nhà con tốt nhất đến trường một chuyến đi, gặp mặt Hoa thần y, dù sao cũng là ông ấy đưa con đến đại học Kinh Tử, cũng xem như là làm thầy con một nửa rồi, quan hệ tốt với ông ta chỉ có lợi chứ không có hại.

" Tô Thần Binh nghiêm túc nói.


"Được.

"
Tô Thương gật đầu đồng ý: "Cha à, cha yên tâm đi, quan hệ của con và Hoa thần y rất là tốt.

"
"Ừm, vậy thì ngày nhà giáo cũng không thể đi tay không đến được, cha đã sai Quách Ý chuẩn bị một phần quà, các con cùng đi đến trường đi, như vậy Quách Ý cũng có thể âm thầm bảo vệ cho con.

"
Vừa nói, Tô Thần Binh vừa khinh thường nhìn Tô Thương, khinh bỉ nói :"Đồ bỏ đi, tới khi nào mới có thể khiến người hết bận tâm hả.

"
Tô Thương cứ bị cha chửi mắng suốt, cho nên có chút khó chịu, thế là bắt đầu phản kích lại, ý tứ sâu xa cười nói: "Cha à, ngày nhà giáo, cha cũng nên hỏi thăm mấy thầy giáo của cha mới được.

"
"Còn cần con dạy sao, cha sớm đã gọi điện rồi, đồng thời còn hẹn mọi người có rảnh thì cùng nhau ăn cơm.

"
Tô Thần Binh thở dài nói: "Haiz, chớp mắt là đã mười mấy năm rồi, thầy giáo lúc đầu dạy cha cũng tóc bạc phơ hết rồi, năm tháng đuổi theo người già mà.

"
"Cha.

"
Tô Thần Binh đang tưởng nhớ thì lúc này Tô Thương lại cười đùa nói: "Con nói không phải là thầy giáo dạy học cho cha mà là lúc đêm hôm yên tĩnh vắng người, cha một mình nghiên cứu học hành! "
"Ví dụ như, cô Không Không, cô Tiểu Trạch, cô Kết Y, cô Tụng Đảo! "
"Những cô giáo này không ngại vất vả đêm hôm, lần này đến lần khác bầu bạn với cha, ngày nhà giáo đến rồi, cha làm sao cũng nên cảm kích chút chứ.

" Tô Thương trêu chọc nói.

Tô Thần Binh sững người lại, sau đó cả khuôn mặt già đỏ ửng lên, sau khi phản ứng lại liền tức giận trừng mắt nhìn Tô Thương:
"Thằng ranh con, con muốn thể nghiệm tình thương mến thương trĩu nặng của cha phải không, cút ngay cho ông!".