Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 887




Sau khi vui mừng, sống mũi Thạch Ngọc Yến bỗng nhiên cay cay, rưng rưng nước mắt: “Thời gian năm năm, mà đã tiến bộ lớn như thế, năm năm này không biết nó đã sông như nào nhỉ, rốt cuộc đã chịu bao nhiêu đắng, chịu bao nhiêu sự khó khăn khổ cực chứ,  A Thương…”  

"Cô ơi, đừng buồn ạ, Tô Thương có được thành tựu như ngày hôm nay, đó là chuyện đáng mừng đó ạ.” Thạch Cửu Thiên an ủi.   

Advertisement

“Đúng.”  

Thạch Ngọc Yến lau nước mắt, khẽ cười nói: “Không thể khóc được, A Thương là niềm tự hào của cô đó.”     

Advertisement

“Cô ơi, còn có một chuyện, nếu như không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, thì Tô Thương chắc cũng sẽ đến núi Võ Đang, tham gia đại hội võ thuật của hàng trăm tông phái đấy ạ.”   

“Hả?” Thạch Ngọc Yến khó hiểu nói: “Tại sao vậy, ai bảo nó đến thế?”    

“Đương nhiên là ông nội rồi ạ.”  

Thạch Cửu Thiên vô cùng kính trọng Thạch Hạo Hãn, biết rất nhiều chuyện, bèn nói ra: “Ông nội và Dược Vương điện đã có một ước định nói mồm, chỉ cần Tô Thương có thể lấy được vị trí thứ nhất của đại hội võ thuật của trăm tông phái, ông liền cho phép Tô Thương ngồi lên vị trí đứng đầu của vùng núi tế trời, thậm chí sẽ để cho hai người đoàn tụ nữa cơ.”   

“Nhưng, dựa vào thực lực của Tô Thương, chỉ sợ không có duyên với vị trí thứ nhất của của đại hội võ thuật của trăm tông phái rồi, em ấy chỉ là thiên tông hậu kỳ mà thôi, chỉ sợ không lọt vào được vị trí thứ hai mươi ấy.”  Thạch Cửu Thiên nói như vậy, nhưng không hề tí mảy may xem thường nào.   

“A Thương….”  

“Đại hội võ thuật của trăm tông phái vô cùng nguy hiểm, năm đó sở dĩ Thần Binh dám tham gia, là bởi vì Thần Binh có trụ cột bảo vệ nhà họ Tô.”   

“Nhưng người trụ cột đó, nhiều năm trước vì cứu Thần Binh, mà trúng phải kịch độc của Lão Độc Vật, mất hết công lực, nếu như không có người bảo vệ A Thương, lỡ như thân phận của nó bị bại lộ, tất nhiên sẽ trở thành mục tiêu công kích của mọi người.”   

Khuôn mặt Thạch Ngọc Yến tràn đầy sự lo âu, trong mắt cũng tràn đầy sự lo lắng.  

“Cô ơi, cô yên tâm đi, năm năm qua, nhờ có công ơn của cô, cháu nhất định sẽ bảo vệ tốt cho Tô Thương, không để cho em ấy gặp một chút nguy hiểm nào hết.”   

Thạch Cửu Thiên vừa cười vừa nói: “Hơn nữa, ông nội cũng đến Võ Đang, trông coi đại hội võ thuật của trăm tông phái và cuộc thi của các ngọn núi nổi tiếng.”  

“Từ trước đến nay ông nội thường nói năng chua ngoa nhưng trong lòng lại mềm yếu, bên ngoài thì nghiêm khắc nhưng bên trong thì mềm lòng, dù gì thì Tô Thương cũng là cháu ngoại của ông mà.”   

Thạch Cửu Thiên cười nói: “Nếu em ấy gặp gặp nguy hiểm, chắc chắn ông sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu.”  

“Còn trong đại hội võ thuật của hàng trăm tông phái, Tô Thương có lẽ sẽ gặp phải đối thủ mạnh, không tránh khỏi việc nguy hiểm đến tính mạng ạ.”  

Thạch Cửu Thiên nói tiếp: “Nhưng, cháu ở trong giới luyện võ, cũng coi như có chút uy nghiêm, các thanh niên tài năng của tông phái lớn, cũng có chút quen biết với cháu, cháu sẽ đi chào hỏi bọn họ trước, rồi bảo bọn họ quan tâm đến Tô Thương nhiều hơn.”    

“Ừm, Cửu Thiên, vậy thì làm phiền cháu rồi.” Thạch Ngọc Yến cảm kích nói.  

“Cô ơi, cô như vậy là làm cháu ngại đấy ạ.”  

Thạch Cửu Thiên nghiêm túc nói: “"Đây là việc mà cháu nên làm, nếu cha cháu biết, thì ông ấy cũng muốn cháu làm như vậy, sao có thể nói là làm phiền được chứ?”   

“Ha ha, anh hai cô đã sinh ra một đứa trẻ ngoan ngoãn thật đấy.”