Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 867




Tô Thương cầm Thương Khung kiếm trong tay, theo sát phía sau.  

Bây giờ.  

Tô Thương cùng với Thương Khung kiếm khi đánh nhau với Đoan Mộc Hải cũng xem như là ngang nhau rồi.  

Advertisement

Lúc này lại có thêm Trương Trọng Ngu đến giúp sức, đương nhiên có thể đánh bại được Đoan Mộc Hải.  

Nhưng mà.  

Advertisement

Lúc bắt đầu, Tô Thương hoàn toàn cũng chưa dùng hết sức, mà chỉ đang nghiên cứu kiếm pháp, anh muốn thông qua cuộc chiến với Đoan Mộc Hải nâng cao kinh nghiệm dùng kiếm của mình.  

Các chiêu thức trong thiên hạ vốn giống nhau.  

Quyền pháp, cũng có thể là kiếm pháp.  

Đoạn thời gian trước, Tô Thương tự sáng tạo ra bộ Bách Thế Luân Hồi Quyền, giờ này phút này, anh dự định dùng bộ quyền pháp này áp dụng lên kiếm pháp, ý đồ tạo ra Bách Thế Luân Hồi Kiếm.  

Loại chuyển biến này, người bình thường rất khó làm được, chứ đừng nói đến nghiên cứu trong lúc chiến đấu.  

Nhưng Tô Thương có kinh nghiệm của Tiên đế, còn Bách Thế Luân Hồi Quyền vốn là do anh nghĩ ra, cho nên anh vô cùng thông thạo với nó.  

Sau mấy mười mấy hiệp đánh nhau, anh đã nghiên cứu gần xong rồi.  

"Bách Thế Luân Hồi!"  

Chính ngay lúc này, Tô Thương quát to một tiếng, trường kiếm màu vàng trong tay vung ra, trong khoảnh khắc, kiếm ý ngang dọc, tạo thành một luồng kiếm khí đáng sợ.  

Đoan Mộc Hải đang chuẩn bị đón lấy, nhưng linh hồn đột nhiên lại cảm thấy bị quấy nhiễu, ánh mắt đờ đẫn.  

"Kiếm pháp thật là khủng khiếp, thế mà lại ảnh hưởng đến linh hồn của mình!"  

Đoan Mộc Hải dù sao cũng là thần tông, trong khoảnh khắc ông ta liền lập tức rút tay lại, nhưng đáng tiếc, kiếm khí khủng khiếp đã lao tới gần ông ta.  

Vù!  

Trong chốc lát, lồng ngực của Đoan Mộc Hải bị kiếm khí đánh trúng, cả người đứng sững tại chỗ, đồng thời từ miệng phun ra một ngụm máu tươi.  

"Tô...Tô Thương!"  

Đoan Mộc Hải nửa quỳ trên mặt đất, một kiếm này, đã phá hủy hết lục phủ ngũ tạng của ông ta, chết là điều không phải nghi ngờ.  

"Nể tình ông đã nhiều lần gọi tôi hai tiếng ông nội, tôi sẽ cho ông một cái chết thoải mái nhé."  

Tô Thương nhìn Đoan Mộc Hải, thản nhiên nói: "Nhớ lấy, kiếp sau mở to mắt ra mà nhìn, không phải ai ông cũng có thể chọc vào được."  

"Cậu, cậu đừng có mà ngông cuồng, lúc trước là cậu gạt tôi, nói rằng cậu là bạn của ông nội tôi, mà thực lực của cậu cũng chỉ là thần tông sơ kỳ mà thôi."  

Đoan Mộc Hải hung hăng nhìn Tô Thương, hơi thở đứt quãng nói: "Cậu cứ chờ đi, ông nội tôi, ông ấy, ông ấy sẽ không bỏ qua cho cậu!"  

"Ông nói Đoan Mộc Lưu sao, ha ha, ông ta sớm đã bị tôi giết chết rồi, ông đi xuống đó thì có thể gặp được ông ta rồi."  

Tô Thương khẽ cười, sau đó vì để cho Đoan Mộc Hải được chết thoải mái một chút cho nên anh vung kiếm lên cứa đứt cổ của ông ta.  

"Ặc!"  

Trên mặt của Đoan Mộc Hải còn hiện lên vẻ không thể tin nổi, chết đi trong sự kinh ngạc, rõ ràng ông ta không tin là Tô Thương đã giết chết Đoan Mộc Lưu.