Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 790




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Theo âm thanh vang trầm đó, chân khí tiếp xúc với linh khí, hậu quả mạnh mẽ của trận chiến này lập tức sinh ra, xung quanh đều lắc lư giống như gợn sóng.  

Gần như là ngay lập tức, tất cả những gì bày biện trong đại sảnh đều bị chia năm xẻ bảy.  

Nhưng mà vẫn còn may mắn, cú va chạm đó chỉ ảnh hưởng đến phạm vi trên một mét trở lên trên không trung, không có bất kỳ tổn thương gì đối với mấy người nhà họ Lý.  

Advertisement

Sau lần va chạm này, Tô Thương lùi lại mấy bước, rõ ràng ở thế yếu hơn một chút, nhưng vẫn không bị thương.  

Trương Trường Sinh cũng không chịu nổi, đứng tại chỗ mặt đầy mơ hồ, thần sắc lập tức cực kỳ phức tạp.  

Dưới ảnh hưởng của Bách thế luân hồi quyền, ông ta nhớ lại đủ chuyện, vì thế ông ta nhất thời rơi vào cảnh lưỡng lự.  

Tô Thương tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội lần này, đưa tay lên đánh tiếp một chưởng.  

Advertisement

Nhưng Trương Trường Sinh cũng không phải người bình thường, dù sao cũng là bán Thần tông, rất nhanh liền ổn định lại, tiếp nhận quyền đánh của Tô Thương, sau đó chủ động lùi ra xa ba, bốn mét.  

"Thằng nhóc, đây là quyền pháp gì, sao lại có thể tấn công linh hồn được?" Trương Trường Sinh nhìn chăm chú Tô Thương, lạnh lùng hỏi.  

"Ha ha, giết quyền pháp của ông!"  

Tô Thương liên tục cười lạnh, lập tức nói: "Nơi này chật quá đi, không thi triển được, ra ngoài đánh!"  

"Cậu sợ làm người nhà họ Lý bị thương sao?"  

Trương Trường Sinh nhìn thoáng qua Lý Nguyệt và Lý Kỳ Kỳ, đắc ý cười nói: "Ha ha, tôi cũng không muốn lỡ tay làm hai chị em này bị thương, dù sao hai cô ấy tối nay cũng phải phụng tùng tôi."  

"Ra ngoài đánh thì ra ngoài đánh, bổn tông chủ ở trong đình viện chờ cậu."  

Sau khi nói một câu, Trương Trường Sinh liền nhanh chân đi ra khỏi phòng khách.  

Sau khi nhìn Trương Trường Sinh rời đi, Tô Thương không chút sợ hãi, anh ấy nhìn thấy trên người Lý Kỳ kỳ chỉ còn tấm áo lót, run lẩy bẩy.  

Thế là.  

Tô Thương nhặt áo dưới đất lên, đi đên trước mặt Kỳ Kỳ, khẽ cười nói: "Kỳ Kỳ, đừng sợ, mặc đồ vào đi."  

"Được..được."  

Lý Kỳ Kỳ run cuống họng trả lời, sau đó mặc đồ vào, cảm kích nói: "Cảm..cảm ơn anh rể."  

"Ừm."  

Tô Thương cười cười, sau đó nhìn Lý Nguyệt bên cạnh, ngồi xổm xuống khẽ vuốt khuôn mặt của vợ mình.  

Trong phút chốc, dấu ngón tay trên mặt Lý Nguyệt liền được linh khí chữa khỏi, khôi phục như lúc đầu.  

Ngay sau đó.  

Tô Thương dịu dàng nói: "Vợ, đừng lo, anh đến rồi, không ai có thể làm bị thương mọi người nữa."  

"Tô Thương, nhưng mà..." Lý Nguyệt nhào vào trong ngực Tô Thương, trong mắt đầy nước mắt.  

"Tin anh."  

Tô Thương để tay lên đầu vợ, cúi đầu ngửi mái tóc dài của vợ, ngang nhiên lạnh lùng nói: "Đừng nói là bán Thần tông, dù là trụ cột của ba thế lực lớn làm vợ bị thương, anh cũng phải khiến chúng lấy mạng đền tội!"  

Tô Thương không nói láo.  

Bây giờ, Thục Phân đã Trúc cơ thành công.  

Hơn nữa vì Thục Phân lúc nuốt lượng tinh huyết lớn, nhất là tinh huyết của Đoan Mộc Lưu, đến mức cảnh giới của Thục Phân, vượt xa Trúc cơ sơ kỳ.  

Nếu gọi Thục Phân ra, chắc chắn có thể càn quét giới luyện võ, nghiền ép ba thế lực lớn!  

Chỉ có điều, với cái tên Trương Trường Sinh này, Tô Thương lại muốn tự tay mình giết, bán thần tông, cũng nằm trong phạm vi mà anh ấy có thể đánh được.  

Hai thế thực ngang nhau đánh nhau, có thể tăng cường thực lực của mình, vì thế Tô Thương không trực tiếp gọi Thục Phân tỉnh dậy.  

"Tô Thương..."  

Lý Nguyệt nghe được Tô Thương nói, lại ngẩn đầu nhìn vào mắt Tô Thương, đột nhiên trong lòng mềm yếu, ôm chặt lấy Tô Thương.  

"Vợ, em cứ chờ ở đây trước nhé, anh đi giải quyết ông ta đã, sau này chúng ta lại bên nhau nha."  

Tô Thương nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc vợ, sau đó đứng dậy liền định đi ra phòng khách.