*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Cha, nói thử xem, con át chủ bài của cha cuối cùng là cái gì, vì sao mà vẫn luôn không dùng tới chứ."
Advertisement
Tô Thương vừa cười vừa nói: "Con là thiếu gia duy nhất nhà họ Tô, coi như truyền nam không truyền nữa, cha cũng nên nói cho con biết chứ, nếu không thì lỡ như có ngày nào đó cha chết đi, nội tình trong nhà họ Tô chẳng phải là thất truyền sao?"
"Thằng ranh con, mày nói bậy bạ gì thế hả, ai phải chết hả!"
Advertisement
Tô Thần Binh tức hổn hển, trừng mắt nhìn Tô Thương, sau đó lắc lắc đầu nói: "Đừng nghĩ lung tung, bây giờ con còn chưa có tư cách..."
"Thần Binh, nói ra đi."
Bỗng nhiên, Tô Kiền Khôn bên cạnh, đưa ra quyết định, nghiêm túc nói: "Hôm nay Tô Thương và Tô Dực Cân đều ở đây, chúng nó cũng đã trưởng thành rồi, đây là lúc lấy trách nhiệm của nhà họ Tô nói cho chúng nó rồi."
"Cha, nhưng mà..."
"Nghe cha, nói đi, như thế mới có thể hóa giải được mâu thuẫn của con với Dực Cân."
Tô Kiền Khôn chân thành nói: "Huống hồ, chúng nó trước sau cũng phải biết, năm đó con mười tám tuổi, cha đã nói rõ tình hình của nhà họ Tô cho con rồi."
"Bây giờ Tô Thương đã hai mươi tuổi rồi, nó nhất dịnh phải có trách nhiệm với nhà họ Tô nhiều hơn."
"Được."
Tô Thần Binh cuối cùng cũng gật đầu, sau đó nói: "Tô Thương, Dực Cân, hai con đến trước mặt cha đi."
Tô Thương tất nhiên không vấn đề gì, trực tiếp lấy ghế ngồi xuống, yên lặng ngồi nghe.
"Hừm, tôi muốn xem thử, cuối cùng là ông muốn nói cái gì."
Tô Dực Cân hừm lạnh lùng một tiếng, sau đó cũng đi đến, đứng bên cạnh Tô Thương.
"Thời gian trôi qua thật nhanh, chỉ chớp mắt thôi hai con đều đã lớn cả rồi."
"Dực Cân làm chiến thần, Tô Thương kém hơn một chút, nhưng cũng đã là người luyện võ cảnh giới hóa kình rồi."
Nhìn thấy con trai và con gái, Tô Thần Binh hài lòng gật đầu, vừa cười vừa nói: "Được lắm, được lắm, hai người các con quả thật không tệ mà."
"Liên quan đến bí mật nhà họ Tô, cha chỉ muốn nói với con một phần, còn một phần khác, cha vốn định không nói cho các con biết, con muốn để phần trách nhiệm này, luôn ôm vào mình."
"Nhưng giờ ông nội đã mở miệng nói, hơn nữa cha lại biến thành bộ dạng này, đã không có năng lực cũng không cần thiết phải giữ nữa, nhất định hôm nay cha sẽ nói hết toàn bộ cho các con." Tô Thần Binh nghiêm túc nói.
"Cha, cha có thể đừng có màu mè nữa được không, nhanh nói chuyện chính đi, con đang chờ đây." Tô Thương thúc giục nói.