Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 699




"Dưới sức ảnh hưởng của Dược Vương Điện trong giới cổ võ, tìm được tung tích của Lưu Sở Điềm không phải là một chuyện khó."  

Nghĩ đến đây, Tô Thương liền dặn dò: "Hứa Sơn Cư, đi, đi với tôi đến Dược Vương Điện một chuyến."  

"Vâng!"  

Advertisement

Hứa Sơn Cư cung kính đáp ứng.  

Sau đó, Tô Thương liền định cùng Hứa Sơn Cư rời đi.  

Ai ngờ lúc này.  

Một thành viên Huyết Đồ chạy theo con đường nhỏ đi tới, quỳ một chân xuống đất, cung kính nói: "Cậu chủ, bên ngoài có mấy người tới, người cầm đầu tự xưng là tổng quản của hoàng cung, mang theo thánh chỉ tới, nói là Hoàng thượng triệu kiến, lệnh cho cậu lập tức trở về đại điện Kim Loan."  

"Hoàng thượng triệu kiến?"  

Tô Thương nghe vậy, lộ ra một nụ cười lạnh lùng: "Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là Bình Thân Vương đã kiện tôi rồi, Hoàng Thượng triệu kiến ở đại điện Kim Loan, tất nhiên là muốn xử phạt tôi trước mặt mọi người rồi."  

"Bây giờ tung tích Lưu Sở Điềm còn chưa rõ, tôi làm sao có thời gian chơi cùng họ chứ!"  

Tô Thương cười lạnh một tiếng, sau đó liền dẫn Hứa Sơn Cư vòng qua đoàn người của tổng quản hoàng cung, nhún người rời khỏi trang viên.  

Việc quan trọng, là muốn lợi dụng quan hệ của Dược Vương Điện, để nhanh chóng tra ra được chỗ tu luyện của Trương Trường Sinh.  

Chỉ cần tìm được Trương Trường Sinh, chắc chắn có thể tìm thấy Lưu Sở Điềm...

"Đại thiếu gia, thuộc hạ nên trả lời tổng quản đại nội thế nào..."  

Nhìn theo bóng dáng rời đi của Tô Thương và Hứa Sơn Cư, Tiêu Đình chỉ có thể nở một nụ cười khổ, rồi nhắm mắt đi ra khỏi trang viên.  

Tổng quan đại nội họ Ngụy, là tâm phúc bên cạnh hoàng thượng, sức ảnh hưởng của ông ta ở thành phố không kém gì các quan văn, quan võ đứng đầu.  

Dù sao.  

Ngụy tổng quản cũng là bầu bạn bên cạnh hoàng thượng từng giờ từng phút, uy lực của gió thổi bên tai không thể xem nhẹ được, cho nên văn võ bá quan đều tranh giành nhau lấy lòng ông ta.  

"Ngụy tổng quản, Tô Thương thật quá kiêu ngạo rồi, ông đã tự mình tới truyền chỉ, vậy mà cậu ta lại hờ hững như vậy, đến bây giờ còn chưa chịu ra gặp, căn bản không đếm xỉa gì đến ông mà!" Tên thái giám bên cạnh châm ngòi thổi gió.  

"Hỗn láo."  

Giọng nói của Ngụy tổng quan dịu dàng nhỏ nhẹ, ông ta xoay cái phất trần trong tay rồi nói: "Tô đại thiếu gia ở biên giới phía Nam lập được công lao hiển hách, là người có công, không được phép nói bậy bạ."  

Mặc dù trong lòng ông ta cũng có chút bất mãn nhưng lại không tiện biểu hiện ra bên ngoài.  

"Ngụy tổng quản, người có công gì chứ, Tô Thương hung hăng càn quấy, ở trong thành phố đại khai sát giới, ép buộc chiếm đất của trang viên nhà họ Trương, còn sỉ nhục Bình Thân Vương, đã là chạm đến giới hạn cuối cùng của hoàng gia rồi."  

Tên tiểu thái giám này rõ ràng là người thân tín của Ngụy tổng quản mà, cho nên cậu ta không thèm che giấu đi cảm xúc của mình, nói tiếp: "Bây giờ Bình Thân Vương viết báo cáo lên, hoàng thượng triệu tập toàn bộ bá quan văn võ lại ở trên đại điện Kim loan, rồi lại phái ông đến truyền chỉ, chắc chắn là muốn trừng phạt Tô Thương rồi, công lao của cậu ta có đáng là gì chứ, chi e là nhà họ Tô bọn họ đều sẽ bị liên lụy cho mà xem."  

"Được rồi, đừng nói nữa."  

Ngụy tổng quan thản nhiên mở miệng ngăn cản lại.  

Kỳ thực.