Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 697




Với thực lực trước mắt của Tô Thương, không có cách nào để làm tay cụt mọc lại được, cái này chỉ có cảnh giới Nguyên anh mới có thể làm được.  

Bây giờ cách tốt nhất, là tìm thấy cánh tay của Vương Phú Quý, hoặc là dùng cánh tay của người khác, lấy Sinh xương đan trợ giúp để tiếp nhận cánh tay đó.  

Nếu nói như vậy, mặc dù Vương Phú Quý có thể trở thành một người bình thường, nhưng chỉ sợ vĩnh viễn không có cách nào trở thành cao thủ kiếm đạo chính thức rồi.  

Bởi vì khi tiếp nhận cánh tay của người khác, dù sao cũng không phải của mình mọc ra, khi sử dụng không thể nào được như ý muốn.  

Advertisement

Đối với người bình thường mà nói, thì hoàn toàn vô hại, nhưng đối với người luyện kiếm, lại có thể chết người.  

Vương Phú Quý thân thể mang Thái ly kiếm thể, thành tựu trong tương lai không thể đoán trước được, nếu như không phải bất đắc dĩ, Tô Thương không muốn tước đoạt đi cơ hội trèo l3n đỉnh cao của cậu ấy.  

Vì thế.  

Tô Thương chỉ là trị liệu vết thương trên người Vương Phú Quý, còn về cánh tay, sau này mới tính tiếp.  

Sau khi làm xong hết mọi chuyện, Vương Phú Quý vẫn đang ngủ say.  

Tô Thương thì đi ra khỏi phòng, đồng thời đem Tô Tinh Hà từ trong vòng tay lưu trữ phóng ra ngoài.  

Đối với một thằng nhóc bốn tuổi mà nói, liên tục bị nhốt trong vòng tay lưu trữ như vậy quả thực không tốt lắm, lỡ như ngột ngạt quá thì phiền phức lắm, dù sao cũng là con ruột mà.  

"Trang viên thật đẹp."  

Sau khi Tô Tinh Hà ra ngoài, lập tức bị trang viên nhà họ Trương hấp dẫn, nhịn không được mà hỏi: "Cha, đây là chỗ nào?"  

"Trang viên nhà họ Trương."  

"Hả, cũng là nơi giam giữ người anh em tốt sao." Tô Tinh Hà mặt mũi đày mơ ước, cười nói: "Cảnh sắc ở đây thật đẹp, nếu là nhà mình thì tốt biết bao."  

"Đã là nhà mình rồi." Tô Thương cười cười nói.  

"Ặc, cha, ý cha là gì?"  

Tô Thương cười nói: "Nơi này bị cha cướp rồi, sau này con muốn ở bao lâu thì ở."  

"Cướp rồi sao?"  

"Vãi thật chứ!"  

Tô Tinh hà trừng to mắt, sau khi kịp phản ứng lại thì mặt mũi tràn đầy sùng bái mà nói: "Cha ngầu thật đó nha, cái gì cũng cướp được, không hổ là tội phạm siêu cấp nha!"  

"Cha, hay là cha bỏ thêm chút sức lực, cướp luôn cả cái hoàng cung đi, sau đó cha làm Hoàng thượng luôn."  

Tô Tinh Hà hưng phấn nói: "Con nghe nói Hoàng thượng có tam cung, lục viện, bảy mươi hai phi tần (ba cung điện, 6 trang viên, 72 vợ bé), nếu như cha làm Hoàng thượng, chờ khi cha chết đi rồi, con thừa kế ngôi vị, đến lúc đó con cũng sẽ có nhiều vợ bé như vậy, nghĩ đến thật k1ch thích quá đi à, cha, cha cố gắng một chút được không, cha..."  

Ầm!  

Tô Tinh Hà càng nói càng kích động, Tô Thương thì đưa tay lên gõ cậu bé một cái vào đầu, mặt tối sầm lại nói: "Im miệng, không được nói lung tung!"  

"Ahh, cha, cha lại đánh con, đầu của trẻ con không thể thường xuyên đánh, nếu không sẽ hỏng mất đó, cha muốn đánh con, con sẽ mách mẹ, để mẹ..."  

Tô Tinh Hà đang nói, kết quả lại bị một bé gái ở phía xa hấp dẫn.  

Cô bé gái kia, chính là cô bé trước đó đã ăn kẹo hồ lô trên đường, mặt ngọc má hồng, cực kỳ đáng yêu.