Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 654




Ông ta ngang tài ngang sức với Tây Dao, cho nên trong một thời gian ngắn cũng không ai đánh bị thương được ai cả.  

Nhưng Tây Dao không thèm quan tâm gì cả, chiêu thức vô cùng hung ác, liều mạng khiến mình bị thương cũng muốn đánh trọng thương Lâm Uyên cho bằng được.  

Cứ như vậy, hai người đánh nhau mười mấy hiệp, Lâm Uyên cũng bị thương, và đương nhiên Tây Dao cũng bị thương như vậy.  

Advertisement

Thương thế của hai người cũng không khác xa nhau mấy.  

Lúc này, sự tấn công của Tây Dao cũng không hề suy giảm, mỗi lần ra tay đều là những chiêu thức không để cho đối phương có cơ hội thoát ra được.  

Nhưng dưới cái nhìn của cô ấy, thì Lâm Uyên đã làm cho Tô Thương bị thương cho nên ông ta nhất định phải chết, và chính mình phải giết ông ta!  

Nhưng mà.  

Lâm Uyên không liều mạng được như Tây Dao, lần giao đấu này ông ta chỉ muốn thăm dò Tây Dao một chút, cho nên chỉ thuận tiện đánh ra hai chiêu mà thôi.  

Nhưng bây giờ, lại biến thành cuộc chiến bất chấp hậu quả sống chết rồi, cho nên trong lúc nhất thời, Lâm Uyên liền định rút lui.

"Hừ!"  

"Mình vừa mới có được phương pháp tu luyện của chiến sĩ luyện khí thượng cổ, sau này tương lai sáng lạng, thậm chí còn cơ hội trường sinh bất tử, đi trên con đường cổ xưa trong truyền thuyết, không cần thiết phải chiến đấu đến cùng với bà điên này!"  

Suy nghĩ như vậy, Lâm Uyên liền điều động chân khí, xuất ra toàn bộ sức mạnh, đánh ra một chưởng.  

Tây Dao thấy vậy nhưng cũng không hề lùi bước, cùng đánh lại một chưởng, dự định dùng cứng đối cứng với Lâm Uyên.  

Ầm!  

Một giây sau, ở hiện trường vang lên một âm thanh chói tai, cả hai người đều bị bắn ngược ra sau, máu bắn r@ tung tóe đầy trời, rõ ràng chính là cục diện lưỡng bại câu thương* mà.  

*Hai bên đều bị thương  

"Sĩ quan huấn luyện Tây Dao!"  

"Một chưởng đánh ra với cô lúc nãy, trên bàn tay của tôi có bôi Hợp Lạc Tán, hy vọng đêm nay cô chơi vui vẻ nhé, ha ha ha!"  

Lâm Uyên nở một nụ cười nham hiểm, rồi tung người biến đi mất.  

"Phốc."  

Tây Dao vô cùng quật cường, ánh mắt lạnh lùng, đứng vững lại, rồi muốn đuổi theo Lâm Uyên.  

"Chị Tây Dao, giặc cùng đường chớ đuổi theo." Tô Thương vội vàng nhắc nhở.  

Về phần Lâm Uyên, ông ta chạy thoát rồi thì cứ để ông ta chạy thoát đi.  

Tô Thương có thể nhìn ra được, cho dù là Tây Dao có đem hết sức lực ra cũng rất khó thắng được ông ta, do vậy có đuổi theo cũng không có ý nghĩa gì cả.  

Hơn nữa, mối thù này, Tô Thương muốn tự mình báo.  

Còn về phần công pháp mà anh đã truyền cho Lâm Uyên, ha ha ha, anh không sợ Lâm Uyên tu luyện, chỉ sợ là ông ta không tu luyện mà thôi.  

Một khi Lâm Uyên trở thành người tu chân, thì sẽ mất đi toàn bộ chân khí, trong thời gian ngắn chắc chắn không thể gây ra sóng gió gì được.