Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 592




Tô Thương trong nháy mắt đề cao cảnh giác, ánh mắt đầy sự đề phòng, nhìn thẳng vào trong chiếc xe đó.  

<

Lúc trước anh ấy không để ý, giờ mới phản ứng được.  

Sau khi đặt chân đến luyện khí tầng thứ chín, năng lực nhận biết của Tô Thương, mạnh gấp mấy lần.  

Advertisement

cao thủ cấp bậc  như Trương Trọng Ngu cũng không trốn thoát được cảm giác của anh ấy.  

Nhưng người bên trong xe đó, Tô Thương ngay từ đầu không hề nhận ra được, dù là giờ phút này, anh ấy cũng không đánh giá được thực lực của người đó, chỉ là cảm giác được có một ánh mắt đang nhìn chăm chú về mình.  

Nhưng đạt đến trình độ cao thủ thế này, không thể nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là khủng bố phi phàm, thực lực tuyệt đối vượt qua Trương Trọng Ngu!  

"Lần này phiền phức rồi!"  

Tô Thương sắc mặt nặng nề, lại không thể tránh được, chỉ có thể đứng tại chỗ, yên lặng theo dõi tiếp diễn biến.  

Lấy thực lực của Tô Thương bây giờ, thi triển Chỉ xích thiên nhai, nếu là chạy trốn có thể có chút cơ hội sống sót.  

Có điều.  

Tô Thương cũng không muốn cứ thế mà bỏ mặc Tiêu Đình cùng 49 thành viên Huyết Đồ, vì thế không chạy trốn liền, nhìn xem người đó rốt cuộc có tính toán gì, vì sao để mặc thành viên huyết Đồ giết một loạt Tông sư cao thủ của chúng như vậy.  

Tất nhiên.  

Nếu như người bên trong xe đó ra tay với mình, Tô Thương không chút do dự mà bỏ đi, dù sao bảo toàn tính mạng vẫn là quan trọng nhất.  

Để xem tình hình trước mắt đã.  

Sau khi hạ quyết tâm, Tô Thương giả vờ như không phát hiện được Đoan Mộc Lưu, cơ thể không nhúc nhích.  

Còn về Đoan Mộc Lưu, ngồi bên trong xe, cách giữa khoảng không mà nhìn chăm chú Tô Thương, khóe miệng lộ ra một nụ cười.  

"Người thanh niên này, thật không đơn giản."  

Đoan Mộc Lưu khẽ cười nói: "Bên trong cơ thể rõ ràng không có chân khí chuyển động, lại có khí thế ung dung, hoàn toàn không giống người tay không trói gà."  

"Lại có thêm mấy chục tên chiến sĩ kì quái này, đều là cậu ta mang đến, lại nghe lệnh của cậu ta..."  

Đoan Mộc Lưu lẩm bẩm nói: "Thú vị, thú vị quá, lần này bế quan hơn một trăm năm, không ngờ nước Hoa lại có một thanh niên tài tuấn thế này."  

"Nhưng chiến sĩ đao thương bất nhập đó, cũng cực kỳ cổ quái, hình như có thể hấp thụ tinh huyết, làm cho cơ thể lớn mạnh, khiến người khác nhìn không thấu."  

Ánh mắt Đoan Mộc Lưu, di chuyển khỏi người Tô Thương, nhìn về phía những thành viên Huyết Đồ đang tàn sát tứ phương, nhịn không được mà cười nói: "Mình thật sự muốn nhìn một chút, bọn chúng rốt cuộc là đánh được đến mức nào, cuối cùng có thể giết chết bao nhiêu người."   

"Lão tổ tông."  

Đoan Mộc Thuật ở bên cạnh lại sốt ruột rồi, vội vàng nói: "Những tên kia quá quỷ dị, mấy Tông sư bình thường bên mình sắp bị chúng giết sạch rồi, xin ông ra tay đi."  

"Vội gì chứ?"  

Đoạn Mộc Lưu giọng điệu bình thản nói: "Lệnh cấm đoán địa tông, là do ông chủ động đề nghị."