Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 560




Tô Tinh Hà nhìn chiếc điện thoại di động, vẻ mặt cười như muốn ăn đòn nói: "Đúng đó, anh đây muốn bị đánh đó, bây giờ trên người anh ngứa ngáy lắm rồi, toàn thân rất khó chịu, ha ha, đáng tiếc em đánh không được, khà khà khà, đánh không được."  

<

Nói xong, Tô Tinh Hà còn làm một cái mặt quỷ giả, thè lưỡi, bộ dạng thật sự... rất muốn ăn đòn.  

Bang!  

Tô Thương thật sự là nhịn không được, đưa tay đánh vào đầu Tô Tinh Hà một cái.  

"Đau quá, cha!"  

Tô Tinh Hà đột nhiên sững sờ, ôm đầu hỏi: "Sao cha lại đánh con chứ?"  

"Không phải toàn thân con đang khó chịu sao, muốn bị đánh hay sao chứ."  

Tô Thương cười cười nói: "Thân làm cha của con, cha cảm thấy cần phải thỏa mãn nguyện vọng của con chứ."  

"Con..."  

Tô Tinh Hà khóc không ra nước mắt, nói: "Anh trai à, anh nghe không hiểu tốt xấu gì đúng không, anh cho là em muốn bị đánh thật sao?"  

"Gọi ai là anh trai thế hả?"  

Tô Thương nghe vậy, giơ tay lên, ngón trỏ uốn lượn, sặc mặt khó coi uy hiếp.  

"Khụ khụ, con không nói gì cả."  

Tô Tinh Hà vội vàng trả lại điện thoại cho Tô Thương, sau đó đứng một bên không lên tiếng nữa.  

Tô Thương lấy điện thoại di động, sau đó nhẹ nhàng nói chuyện với Du Du, trên mặt vẫn luôn nở nụ cười ấm áp.  

Cứ như vậy, hai người nói chuyện thêm mười mấy phút, bầu không khí hòa hợp lạ thường, trên mặt Tô Thương cười đến ra nếp nhăn luôn rồi.  

"Du Du, con ở phía nam tỉnh An Huy đợi cha, đợi cha xử lý xong chuyện bên này thì sẽ dẫn theo con và mẹ đến Giang Bắc, đến lúc đó nhà chúng ta sẽ mãi mãi không xa nhau nữa." Tô Thương hứa hẹn nói.  

"Ừm, dạ, cha à, Du Du với mẹ chờ cha đó!" Tô Du Du vui vẻ gật đầu.  

Ngay sau đó.  

Tô Thương cúp điện thoại, ánh mắt nhìn vào trên người Tô Tinh Hà, nụ cười lập tức biến mất, thay vào đó là một vẻ nghiêm túc.  

"Cmn."  

Tô Tinh Hà sắc mặt tối sầm lại, lầm bầm nói: "Cha, sắc mặt cha đang thay đổi có phần nhanh quá rồi đó nha."  

"Khi gọi điện thoại cho Du Du, trên mặt thì đầy vẻ cưng chiều, nhưng khi đối mặt với con, lại xị mặt xuống, sao hả, con thiếu nợ cha hay sao?"  

"Im miệng đi!"  

Tô Thương nhìn Tô Tinh Hà, nghiêm túc nói: "Du Du giống như là nắng ấm trong ngày đông, có thể làm ấm lòng cha."  

"Còn con thì như con dao sáng lạnh lẽo, nhìn thấy con thì cha đã thấy đau lòng rồi." Tô Thương xị mặt xuống nói ra.