*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Còn Tiêu Đình thì đóng cửa lại, ra khỏi phòng và đứng canh bên ngoài.
<
Lý Thuần Phong vừa bước vào đã thấy Tô Kiền Khôn nằm trên giường với vẻ mặt đầy u sầu, có vẻ rất không vui.
Advertisement
“Cha, thắng hay bại là chuyện thường của nhà binh, cha đừng quá để trong lòng, đạo trời tuần hoàn, nhân quả lặp lại, đây là chuyện đã nằm trong số mệnh.” Tô Thần Binh nằm trên một cái giường khác an ủi.
“Haizzz, cha biết con nói gì, nhưng cha không thể hiểu được, tại sao, tại sao!”
Cảm xúc của Tô Kiền Khôn tương đối kích động, nghiến răng nghiến lợi nói, nhìn có vẻ vô cùng tức giận.
“Cha...” Tô Thần Binh đang tiếp tục an ủi.
Lúc này, Lý Thuần Phong cầm hai chai rượu bước vào, cười nói: “Tô huynh, bình tĩnh đi được không, vừa rồi Thần Binh nói rất đúng, thắng bại là chuyện thường của nhà binh, không cần quá coi trọng nó.”
“Còn không phải là bị người khác đánh bại mà rơi vào kết cục bây giờ sao, tuy rằng tương đối thảm, nhưng ít nhất nhặt lại được một mạng.”
Lý Thuần Phong tiếp tục trấn an: “Mọi chuyện đều phải nghĩ đến mặt tốt đúng không? Ông nhìn Tô Thương bây giờ không phải rất ưu tú sao? Đừng lúc nào cũng nghĩ đến những chuyện không vui.”
Nghe vậy, Tô Kiền Khôn liếc Lý Thuần Phong một cái, như thể không muốn để ý đến Lý Thuần Phong.
“Mẹ kiếp, Tô Bạch Mao, ông...” Nhìn thấy bộ dạng này của Tô Kiền Khôn, Lý Thuần Phong tức giận ngay lập tức, nhưng khi nghĩ đến tình hình hiện tại của Tô Kiền Khôn lại cố gắng nén lại.
Ngay sau đó. Lý Thuần Phong giơ chai rượu trong tay lên, cười nói: “Tô huynh, nhìn xem tôi mang đến cái gì cho ông này, rượu mạnh tự ủ hai mươi năm, mùi rượu rất thơm, sau khi uống vào, môi răng đều thơm, đêm nay chúng ta cùng uống một phen.”
“Không có hứng thú.”
Tô Kiền Khôn quay đầu nhìn sang chỗ khác, như người mất hồn, rầu rĩ không vui.
“Mẹ kiếp, Tô Bạch Mao, đầu óc của ông hỏng rồi phải không, thay đổi tính tình từ khi nào vậy, nhìn thấy rượu ngon như vậy mà lại không có hứng thú!” Lý Thuần Phong không nhịn được hỏi.
“Bác Lý.” Tô Thần Binh ở bên cạnh thấy vậy cười khổ nói: “Tâm trạng của cha cháu không tốt, bác đừng quấy rầy ông ấy.”
“Ngày hôm qua bác đến ông ấy vẫn còn tốt mà, còn nói chuyện và cười với bác. Tại sao tâm trạng hôm nay lại không tốt?”
Lý Thuần Phong nghi hoặc nói: “Có phải cháu chọc ông ấy tức giận không? Không đúng, cháu làm việc tương đối thận trọng, chắc chắn không phải cháu, có phải là Tô Thương không?”
“Đều không phải.”
Tô Thần Binh lắc đầu, sau đó nói tiếp: “Người chọc vào cha cháu là giám khảo.”
“Giám khảo?” Khuôn mặt Lý Thuần Phong đầy kinh ngạc: “Cái gì giám khảo, là cao thủ siêu cấp của gia tộc nào sao?”
“Không phải…” Tô Thần Binh hơi ngượng ngùng muốn nói lại thôi, nhưng nhìn thấy Lý Thuần Phong quan tâm đến cha mình như vậy, liền nói nhỏ: “Đó là giám khảo của cuộc thi Victoria’s Secret vòng sơ khảo.”
“Một thí sinh mà cha cháu thích đã bị loại bởi các giám khảo trong vòng sơ khảo.”