*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tô Thương tò mò hỏi: "Cha, rốt cuộc chuyện là như thế nào, Thạch Hạo Hãn nói, mẹ vì cha mà chân khí tiêu tán hết, trở về làm một người bình thường, vị trụ cột siêu mạnh đó cũng vì cha mà bị mất hết võ công, trên cơ thể cha cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì rồi?"
<
"Chuyện này nói ra thì dài dòng lắm."
Biểu cảm của Tô Thần Binh trở nên nghiêm túc, chìm đắm vào trong hồi ức, mở miệng nói: "Năm đó cha dẫn mẹ con rời khỏi núi Thái Sơn, cả đường đều che giấu đi thân phận, rồi đến Giang Bắc."
"Lúc đó, ông nội Tô Kiền Khôn của con đã có chiến công hiển hách, cho nên cũng cáo lão về quê, mang theo phần thưởng trở về Giang Bắc, mà cha, cũng lớn lên ở Giang Bắc."
"Lúc tham gia đại hội võ thuật trăm môn phái, cha sở dĩ mang theo mặt nạ bạc chính là vì muốn sau đó có thể về lại Giang Bắc, tiếp tục ẩn núp tu luyện, đợi sau khi cha trở thành cao thủ đỉnh phong rồi thì bắt đầu con đường báo thù."
Tô Thần Binh nói thêm: "Mặc dù ông nội con ở trên thành phố cũng có chút danh tiếng, nhưng không có ai nghĩ ông ấy và nhà họ Tô ở Côn Luân có liên quan đến nhau, cho nên thân phận của cha ở thành phố cũng rất an toàn."
"Sau khi về đến Giang Bắc, mẹ con như là giống như nhà quê lên thành phố vậy, cảm thấy vô cùng hiếu kỳ với tất cả mọi thứ ở trên thành phố."
"Cái này không oán trách bà ấy được, không phải mỗi người luyện võ mạnh đều như vậy, người luyện võ thông thường đều có cơ hội đến thành phố để trải nghiệm, nhưng mẹ của con khá đặc biệt."
Tô Thần Binh nói tiếp: "Thạch Hạo Hãn kỳ vọng mẹ con quá cao, muốn bà ấy thành phượng hoàng, cho nên thúc ép mẹ con rất chặt, cơ hồ từng phút từng giờ đều phải luyện võ, cho nên đối với thế giới bên ngoài, bà ấy chưa từng được trải nghiệm bao giờ."
"Bởi vậy, sau khi đến thành phố, mẹ con hoàn toàn bị sự phồn hoa của thành phố hấp dẫn, không muốn về lại vùng đất tế trời nữa, bà ấy muốn thanh tịnh một thời gian."
Nhớ lại đến đây, Tô Thần Binh lại nở nụ cười: "Mẹ con ở trong thành phố không có bạn bè, cha lại là người quen duy nhất của bà ấy, mặc dù bà ấy ghét cha nhưng cũng không thể không năn nỉ cha cho bà ấy ở lại."
"Cha đương nhiên là không từ chối rồi, thế là dưới sự sắp xếp của cha, mẹ con liền được vào trường học, bà ấy học rất nhanh, và nhanh chóng hòa nhập được với cuộc sống ở thành phố."
"Những năm tháng tươi đẹp sau đó, cha và mẹ còn cứ vừa đánh vừa yêu, dần dần cả hai đều rơi vào lưới tình của nhau."
Tô Thần Binh khoe khoang nói: "Cha của con, năm đó chính một người vô cùng lợi hại đó nha, thường xuyên leo tường để tìm mẹ con hẹn hò dưới ánh trăng."
"Ai ya, bây giờ nghĩ lại, nhớ nhung vô cùng." Tô Thần Binh thở dài một hơi.
"Cha nói vào trọng điểm đi, con không muốn nghe chuyện yêu đương của cha." Tô Thương thúc giục nói.
"Cái thằng nhóc này."
Tô Thần Binh trừng mắt nhìn Tô Thương một cái rồi đi thẳng vào chủ đề nói: "Mặc dù năm đó chúng ta trở về đến Giang Bắc đã ẩn giấu đi khí tức, vô cùng cẩn thận, nhưng cũng bị một người phát hiện ra."
"Người đó, là trụ cột của vùng đất nơi thâm sâu vân vụ, lão độc vật!"
Tô Thần Binh nghiêm mặt nói: "Ông ta nuôi dưỡng một vài con Phi Cầm Tẩu Thú, bám theo chúng ta cả chặng đường, hành tung của cha và mẹ con đều bị ông ta nắm trong lòng bàn tay."