Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 516




Nhắc đến chuyện này, Tô Thần Binh vô cùng khó chịu: "Ông nội con suốt ngày mắng cha là đồ bỏ đi, còn mắng con cũng là đồ bỏ đi, kỳ thực, ông ấy mới là đồ bỏ đi nhất."  

<

"Rõ ràng là ông cố con vô địch thiên hạ, ông ấy lại luôn ở bên cạnh ông cố con, vậy mà chả học được cái bản lĩnh chó má nào."  

Advertisement

"Địa tông hậu kỳ, cũng là do vị cao thủ năm đó may mắn còn sống nghiêm khắc dạy bảo mới được như vậy."  

Tô Thần Binh nhổ một bãi nước bọt rồi nói: "Haiz, cứ nghĩ tới là tức hộc máu, nếu như ông nội con có chút ý chí cạnh tranh thì cha cũng là thế hệ mạnh thứ hai rồi, hà tất gì phải chịu những cực khổ này chứ, Thạch Hạo Hãn của vùng đất tế trời là cái thá gì chứ, nhưng mà đáng tiếc mà, thiên tư của ông nội con quá ngu dốt."  

"Có một chuyện chắc là con chưa biết, lúc ông nội con mười mấy tuổi, thì ông cố Tô Vô Kỵ của con đã xưng bá thiên hạ rồi, giới luyện võ cống nạp cho ông ấy vô số thiên tài địa bảo, ông nội con ngày ngày đều ăn những thứ đó, cho nên nhìn thì cứ tưởng ông ấy mới hơn 60 tuổi nhưng kỳ thực ông ấy đã hơn 100 tuổi rồi."  

Tô Thần Binh hung hăng nói: "Núi Côn Luân bị vây đánh, sau khi ông ấy được vị cao thủ may mắn sống sót đưa đi trốn, ông ấy phải ẩn giấu thân phận, xém chút không lấy vợ được, sau đó liền nhặt được một món hời, cưới được..."  

"Thôi bỏ đi, chuyện của ông nội con, cha không nên nhiều chuyện, nếu như con có hứng thú thì tự mình đi hỏi ông ấy đi."  

Nói đến đây, Tô Thần Binh nghiêm túc dặn dò Tô Thương, ông ấy nghiêm nghị nói: "Chuyện cha chửi bậy ông nội con, con tuyệt đối không được nói cho ông ấy biết, nếu không ông đây sẽ lột da con luôn!"  

"Ha ha, yên tâm đi cha, con sẽ không nói đâu."  

Tô Thương hoàn toàn không có đùa giỡn với cha mình, nhưng trong lòng anh vẫn còn một điều nghi ngờ chưa được giải đáp, cho nên liền hỏi: "Cha à, thiên tư của ông nội con không cao, nhưng thiên tư của cha không tệ đúng không, cho nên cha mới ở đại hội võ thuật trăm tông phái hai mươi năm trước, tỏa sáng hào quang."  

"Đúng vậy."  

Tô Thần Binh có chút tự hào, gật đầu nói: "Sau khi cha sinh ra, cũng do vị cao thủ may mắn sống sót đó dạy bảo, tu luyện võ công, năm hai mươi lăm tuổi đã đạt tới cảnh giới thiên tông."  

"Bây giờ những thứ đang lưu truyền bên ngoài kia, nào là ba mươi tuổi đạt tới thiên tông, là người đầu tiên từ xưa đến nay, toàn là vớ vẩn, chẳng qua là mấy lời nói nhảm nhí ở thành phố mà thôi, tông phái luyện võ chân chính, có người mười mấy tuổi đã là tông sư, hai mươi mấy tuổi đã là địa tông, đương nhiên đều là những thiên tài đỉnh phong rồi."  

Tô Thần Binh dương dương tự đắc nói: "Mà cha của con, hai mươi lăm tuổi thôi đã là thiên tông sơ kỳ rồi, trong thiên hạ chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi, đương nhiên có thể đè bẹp cả một thời đại đó."  

"Đại hội võ thuật trăm môn phái năm đó, chỉ có mấy người miễn cưỡng có thể là đối thủ của cha, nhưng cũng bị cha đánh bại hết."  

"Nhưng lại có một người khiến cho cha có cảm giác hơi khó chơi, người đó chính là mẹ của con, Thạch Ngọc Yến."  

Tô Thần Binh cười nói: "Mẹ của con mạnh thật sự, cao hơn cha một cảnh giới nhỏ thôi, nhưng hoàn toàn đè bẹp được cha, đáng tiếc là, tâm tính của bà ấy không tốt lắm, bị cha trêu đùa mấy câu thì tâm lý bị rối loạn liền, kêu gào muốn giết chết cha, kết quả là mất tập trung, và bị cha đánh rớt xuống võ đài."  

Tô Thương nghi hoặc nói: "Cha à, cha trêu đùa như nào vậy, cha đã nói gì thế?"  

"Cũng đâu nói gì, chỉ là là khen ngợi mẹ con mấy câu thôi mà, cha khen thân hình bà ấy đẹp, mông cũng to, cưới về thì dễ sinh đẻ, sau đó lúc đánh nhau thì cha liều mạng sờ soạng mẹ con một chút."  

Tô Thần Binh nhớ lại, nụ cười trên miệng càng ngày càng rõ rệt: "Không còn cách nào khác mà, đánh không thắng mẹ con, cha chỉ có thể đánh vào tâm lý của bà ấy thôi."  

????