*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tô Tinh Hà: F*ck, ông cố sao mà nhanh quá vậy, thôi bỏ đi, chuyện này nói sau, Du Du, em cho chị xem bức ảnh này, chị xem có quen không.
<
Tô Du Du: nghi hoặc ꒰⑅°͈꒳°͈꒱( biểu tượng khuôn mặt nghi hoặc)
Advertisement
Tiếp theo đó, Tô Tinh Hà dùng điện thoại chụp tấm hình trên tủ ở đầu giường, gửi cho Tô Du Du xem, sau đó hỏi: Du Du, người đàn ông trong tấm ảnh là ai?
Ở bên kia, Tô Du Du trầm ngâm rất lâu, sau đó mới dùng tin nhắn thoại trả lời lại: "Tô Tinh Hà, sao em lại thấy tấm ảnh này, em đến Giang Bắc rồi sao?"
Tô Tinh Hà không trả lời, mà lại truy hỏi tiếp: "Du Du, chị gái tốt, chị nói cho em biết người đàn ông trong tấm ảnh là ai được không?"
Tô Du Du dùng tin nhắn thoại trả lời: "Ông ta chính là cha của chúng ta, tấm hình này là khi chị đi đến khu vui chơi cùng với cha, là cô Lý chụp cho tụi chị, cô giáo Lý còn lồng khung cho tấm hình này, đặt trên tủ đầu giường ngủ của chị, Tô Tinh Hà, em đang ở biệt thự của cha sao, em có thể mang tấm ảnh này về núi Cửu Phong không, đây là ký ức duy nhất về cha của chị, Tô Tinh Hà, cầu xin em đấy."
F*ck!
Thật sự là ông cha hời rồi!
Nhưng mà, ông ta không phải chết rồi sao, tại sao lại còn sống chứ, lẽ nào là mẹ mình lầm rồi sao?
Còn nữa, ông cha Tô Thương không phải là đồ bỏ đi sao, sao lại mạnh như vậy, còn dễ dàng treo ngược mình lên đánh nữa.
Cái này không hợp lý nha!
"Tô Tinh Hà, em có đang nghe không hả, có thể đem tấm ảnh đó về cho chị không!" Lúc này, Tô Du Du lại gửi đến một tin nhắn thoại.
"Đương nhiên là được rồi."
Tô Tinh Hà lấy lại tinh thần, sau đó đảo mắt một vòng, rồi nở một nụ cười: "Nhưng mà, Tô Du Du, chị nên gọi em như thế nào nhỉ?"
"Anh~ anh Tinh Hà, cầu xin anh đó." Tô Du Du không hề do dự, nũng nịu nói.
"Ừ hử, Tô Du Du, chị nằm mơ đi, em mới không thèm đem tấm ảnh về cho chị, bây giờ em sẽ xé nát nó ra!" Tô Tinh Hà lại hết sức ngứa đòn nói.
"Em dám!"
Tô Du Du gửi đến tin nhắn thoại, thở hồng hộc uy hiếp: "Nếu như em xé nát tấm ảnh đó, thì chị sẽ nói cho mẹ biết em đã đến biệt thự ở Giang Bắc, để mẹ sai người bắt em về!"
"Chị gái, em đùa chút với chị thôi mà, chị yên tâm đi, khung hình này em sẽ đem về cho chị mà." Tô Tinh Hà lập tức kinh sợ, trở mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng.
"Ừ hử, vậy còn tạm được, đúng rồi, em đến Giang Bắc làm gì vậy, lẽ nào em cũng nhung nhớ cha sao, muốn tìm hiểu về cuộc sống của cha trước đây sao? Tô Tinh Hà, em làm gì vậy chứ, bây giờ cha cũng đã chết rồi..."
Tô Du Du gửi liên tiếp mấy tin nhắn thoại đến, nhưng Tô Tinh Hà hoàn toàn không nghe hết, cậu ấy thu điện thoại lại, biểu cảm vô cùng phức tạp.
"M* nó chứ."
"Cái tên Tô Thương gõ vào cái đầu quả dưa của mình, đánh vào cái mông của mình, vậy mà lại chính là cha ruột của ông nhỏ đây sao, lúc trước ông nhỏ đây còn xưng hô anh em với ông ta, chuyện này là sao vậy chứ."
Tô Tinh Hà đen sầm mặt lại, thì thầm nói: "Nhưng mà, có sao nói vậy, cái ông cha hời này không phải là một tên bỏ đi, thực lực lại còn rất mạnh, không giống như trong tưởng tượng của mình nha."