Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 454




Thạch Hạo Hãn lẩm bẩm nói: “Năm đó, Tô Thần Binh huỷ hoại Thiên kiêu tôi đích thân bồi dưỡng, đó chính là tâm huyết của tôi, nếu muốn tiêu tan hiềm khích lúc trước, ông ta nhất định phải trả cho tôi một Thiên kiêu có thể được so sánh với nó!”  

<

Để lại một câu, vẻ mặt Thạch Hạo Hãn phức tạp, trực tiếp thả người biến mất.  

“Hội võ Bách Tông sao?”  

Advertisement

“Ha ha.”  

“Niềm vui bất ngờ như thế, mình còn đang lo không biết nên thuyết phục Điện chủ đi thi như thế nào, không ngờ Thạch Hạo Hãn lại đưa ra một lý do khiến Điện chủ không thể từ chối.”  

“Nhiều năm như vậy, mỗi lần hội võ Bách Tông đều không liên quan gì đến Dược Vương Điện chúng ta, nhưng lần này thì khác. Có lẽ Dược Vương Điện sắp xoay người rồi.”  

Trương Trọng Ngu lộ ra một nụ cười, sau đó bóng dáng của ông ta cũng nhanh chóng biến mất...  

Từ lúc Dược Vương điện được thành lập đến nay, đã được hơn một ngàn năm rồi, người sáng lập ra chính là Dược Vương Tôn Tư Mạc.  

Năm đó sở dĩ thành lập lên Dược Vương điện, là vì các vị thầy thuốc bị các thế lực lớn khác hãm hại, địa vị trong giới luyện võ vô cùng thấp.  

Sau khi Dược Vương điện thành lập, các vị thầy thuốc ở khắp mọi nơi tụ họp lại với nhau, trong đó không thiếu gì các vị thầy thuốc có tiếng tăm lẫy lừng.  

Mọi người đồng tâm hiệp lực, cùng chung kẻ thù, đối mặt với sự chèn ép, dùng chung một tiếng nói để phản ứng lại, đó chính là, lời thề sống chết có nhau.   

Lúc trước có từng nhắc đến, giới luyện võ không thể tách rời được với các vị thầy thuốc, cho nên thế lực chèn ép các thầy thuốc kia cũng bắt đầu bớt bớt lại, lâu dần chúng cũng hiểu ra, chúng bắt đầu dùng tiền mua đan dược, thuốc trị thương của các thầy thuốc chế tạo ra.  

Nhưng.  

Người thành lập là Tôn Tư Mạc, tuy ông ta là một thầy thuốc có y thuật cao siêu, thiên hạ có một không hai, nhưng khả năng của ông ta ở mặt võ thuật thì lại rất bình thường.  

Từ xưa đến nay Dược Vương điện, chưa từng có lấy một người có thể chân chính  sánh ngang với các trụ cột của ba thế lực lớn kia, do đó thường xuyên phải cúi đầu khép nép với người khác.  

Thậm chí đến cuối cùng, cũng không thể thỏa hiệp được với ba thế lực lớn đó, mỗi năm đều buộc phải cống nạp của cải tu luyện được cho bọn họ.  

Mà ba thế lực lớn kia, lại công bố với bên ngoài, những của cải đó là phí bảo kê, như vậy thì bọn họ sẽ bảo kê hết cho tất cả thầy thuốc của Dược Vương điện.  

Cứ như thế, Dược Vương điện đã dùng địa vị đặc biệt, để sinh tồn trong giới luyện võ hơn nghìn năm nay.  

Lúc trước, quả thực là ba thế lực lớn đó đã hết lòng hết dạ, bảo vệ sự an nguy của Dược Vương điện.  

Nhưng vài năm gần đây, giới luyện võ bắt đầu lục đục, ba thế lực lớn cũng có mưu đồ, bảo tồn thực lực của họ.  

Thế cho nên, mấy tông phái đứng đầu đã hợp lực lại với nhau, lấy đi không ít thứ tốt từ Dược Vương điện.  

Trương Trọng Ngu cũng từng tìm đến người phụ trách của ba thế lực lớn, muốn mời bọn họ ra mặt giúp, để trừng trị vài tông phái nhất đẳng kia.  

Nhưng ba thế lực lớn kia, chỉ đồng ý ở bề ngoài, chứ thực ra không có ai có ý muốn ra cả.  

Trương Trọng Ngu như đã hiểu ra, Dược Vương điện, bắt buộc phải bồi dưỡng ra được cao thủ  trụ cột của riêng mình.   

Đại hội võ thuật của trăm tông phái, mười năm tổ chức một lần, đệ tử của các tông phái bốn mươi tuổi trở xuống, đều có thế tham gia.