Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 449




“Được rồi Tô Thương, Tinh Hà chỉ đùa với anh thôi mà, em thấy khá vui đó, đừng giận nha.” Lý Nguyệt nở một nụ cười, rồi ngăn Tô Thương lại.  

<

“Vợ à, thằng nhóc này không thể nuông chiều được, nếu không chắc chắn nó gây ra rắc rối lớn đấy.” Tô Thương nghiến răng nói.  

“Không phải có anh bên cạnh sao, lần sau nó mà mắc lỗi, thì anh lại dạy dỗ nó không phải là được rồi à.”  

Advertisement

Lý Nguyệt mỉm cười nói: “Lần này, thì thôi vậy.”  

“Vậy được rồi.”  

Nhìn thấy Lý Nguyệt tích cực bảo vệ thằng bé như vậy, Tô Thương đành phải gật đầu, ánh mắt dừng lại trên người Tinh Hà, lạnh lùng nói: “Tô Tinh Hà, món nợ này anh đã ghi nhớ rồi, tốt nhất là em đừng có mà gây chuyện nữa, nếu không anh sẽ tính sổ với em, anh sẽ khiến em khóc cũng không khóc ra tiếng được luôn đó.”  

“Được thôi anh, em biết rồi.”  

Tô Tinh Hà vô cùng rắn rỏi, lúc nãy còn sợ Tô Thương đánh đòn nó, nhưng bây giờ lại cười đùa cợt nhả: “Anh ơi, chúng ta tiếp tục ăn lẩu đi.”  

“Ăn cái con khỉ!”  

Tô Thương ngẩng đầu lên, liếc mắt ra cửa sổ nhìn xuyên qua quán cà phê bên cạnh, kết quả lại phát hiện ra một người phụ nữ béo ngồi bên khung cửa sổ, khuôn mặt tươi cười nhìn về phía mình, thậm chí còn khua tay, chào hỏi với mình nữa.  

Mặt Tô Thương biến sắc, bỗng phát ói, vội vàng nói: “Ch*t ti*t, cô ta còn tưởng thật nữa, đi đi đi, mau về nhà thôi!”  

“Ha ha.”  

Lý Nguyệt không nhịn được bèn cười ra tiếng.  

Sau đó, ba người họ thanh toán rồi rời khỏi quán lẩu, bắt một chiếc taxi, vội vội vàng vàng chuồn về.  

“Anh đẹp trai, anh đừng đi, tôi cũng thích anh, anh là món ăn của tôi, hôm nay tôi có thể ăn đồ lạnh, chứng minh thư cũng để trong ví tiền rồi, đừng đi mà!”  

Sau khi ba người họ rời đi, người phụ nữ béo đó liền đuổi theo ra tận ngoài, rồi theo hướng chiếc xe taxi, khuôn mặt tràn đầy sự tiếc nuối.  

....  

Lúc này.  

Ở ngọn núi Cửu Phong, phía Nam tỉnh An Huy.  

Ở dưới chân ngọn núi cao nhất, không biết từ khi nào, lại mọc lên một phần bia mộ.  

Bên dưới viết, mộ của Tô Thương.  

Dưới góc phải phần đề chữ, là vợ Thiên Sơn Tuyết lập lên, sau đó đến ngày tháng năm.  

Chắc là ngôi mộ này vừa bị đào lên, rõ ràng có thể nhìn ra bùn đất ở xung quanh cũng vừa được thay mới hết.  

Trước bia mộ, còn được bày chật kín các loại hoa quả và thịt, còn có cả bát hương thắp nhang nữa.  

Lúc này.  

Tô Du Du ôm lấy một con búp bê bằng vải, một mình tới trước phần mộ, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn tràn đầy sự đau khổ.  

“Cha.”  

Ánh mắt của Tô Du Du, dừng lại trên phần mộ, nước mắt bỗng tuôn trào ra, cô bé khóc như mưa: “Du Du nhớ cha quá, thật sự rất nhớ cha ạ.”  

“Lần này con đem con búp bê bằng vải mà mình thích nhất qua đây, có nó bầu bạn với cha, cha ở bên đó chắc chắn sẽ không cô đơn đâu.”  

Vừa nói, Tô Du Du vừa nhẹ nhàng vuốt ve con búp bê ôm trong ngực, nức nở nói: “Tiểu Bạch, tuy chị không nỡ rời xa em, nhưng chị càng không muốn cha cô đơn.”  

“Em phải nói chuyện với cha nhiều hơn, một mình cha sẽ rất tẻ nhạt, em yên tâm đi, chị sẽ thường xuyên đến thăm hai người.”