Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 446




Hơn nữa nguy cơ nhà họ Tô còn chưa được hóa giải, cho nên mới tạm thời bỏ ý nghĩ này.  

<

"Nhóc con thối tha lưu manh, mày to gan quá, dám vén váy bà mày sao!"  

Advertisement

Đúng lúc này, ở nơi xa bỗng truyền đến giọng nói tức giận của một người con gái.  

Tô Thương và Lý Nguyệt nghe vậy, nhất thời chuyển ánh mắt về đó, kết quả là phát hiện Tô Tinh Hà bị một cô gái mập bắt được cái cổ tay.  

Cô gái mập này hơn ba mươi tuổi, chí ít cũng hai trăm cân, giờ phút này đang rất nóng giận.  

"Tô Tinh Hà này, một phút cũng không khiến người khác yên tâm được.” Lý Nguyệt thấy vậy, tay đỡ lấy trán, sau đó liên muốn đứng dậy đi giúp Tô Tinh Hà giải vây.  

"Vợ, đừng đi, đáng đời nó, vén váy người khác bị tóm gọn rồi, cho nó chịu đau khổ chút đi, để tránh gây tai họa cho người khác."  

Tô Thương ngăn cản, sau đó nhịn không được mà cười nói: "Có điều, mắt của nó thật sự không được rồi, vừa mập vừa xấu như thế mà nó cũng xuống tay được."  

Lúc này.  

Tô Tinh Hà bị một đám người vây quanh dọa cho sợ khóc, giả bộ đáng thương nói: "Chị gái, em cũng không muốn đâu, là em bị ép, là anh trai em sai em đi làm như vậy, anh ấy nói anh ấy thích chị, nhất định phải vén váy chị lên."  

"Nếu như em không vén, anh ấy sẽ đánh em, hu hu hu, anh trai, anh nhanh đến cứu em đi, em đã làm theo lời anh nói, anh không thể bỏ mặc em được."  

Vừa nói, Tô Tinh Hà ném ánh mắt sang Tô Thương cầu cứu.  

Vù vù vù!  

Trong chốc lát, ánh mắt của mọi người bên trong quán lẩu, đều nhìn vào Tô Thương.  

Tô Thương vốn đang cười trên nỗi đau của người khác, nụ cười đang nở trên môi bỗng nhiên hóa đá...

Cảm nhận được ánh nhìn của mọi người, Tô Thương tê rồi, tê dại cả da đầu luôn, cả người đều cảm thấy không xong, hận không thể tìm được cái lỗ để chui vào, đồng thời trong lòng thẹn quá hóa giận, hung tợn nhìn hằm hằm Tô Tinh Hà.  

"Em nói gì, anh trai em kêu em làm như vậy sao?"  

Lúc này, khi người phụ nữ béo nghe thấy như vậy, lập tức nổi giận và nghiến răng nói: "Phụ nữ thích bà đây nhiều vô kể, anh trai của em thật bỉ ổi, đã vậy còn quá vô lại mà!"  

Nói xong, người phụ nữ béo kia nhìn theo ánh mắt của Tô Tinh Hà, sau đó chỉ vào Tô Thương hỏi: "Anh bạn nhỏ, anh ta chính là anh trai của em sao?"  

"Ừm ừm."  

Tô Tinh Hà vừa lau nước mắt, vừa nghẹn ngào nói: "Chị gái, em cũng biết làm như vậy là sai, em thay mặt anh em xin lỗi chị, chị nắm tay em đau quá, có thể thả em ra không."  

"Xin lỗi anh bạn nhỏ, chuyện này không liên quan gì đến em, chị chắc chắn sẽ không làm khó em."  

Người phụ nữ béo kia xin lỗi trước, rồi mới buông cánh tay đang nắm Tô Tinh Hà ra, sau đó bước nhanh về phía Tô Thương, lạnh lùng nói: "Tên chó chết, anh đúng là đồ rác rưởi, vậy mà lại đi lợi dụng một đứa trẻ con để thỏa mãn tâm địa đen tối của mình, sao anh không đi chết đi hả!"  

"Cái đó..."  

Tô Thương đứng dậy, sờ lên sóng mũi, giải thích nói: "Chị gái à, tôi nghĩ chắc là chị hiểu lầm rồi, vén váy của chị lên là hành động của thằng nhỏ đó, không liên quan gì đến tôi cả, nó vu oan cho tôi đó."  

"Anh nói láo!"