Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 445




Tô Thương cười nói: "Gọi xe taxi đi, dù sao ở đây cũng gần nhà hàng lẩu Hương Vị Tứ Xuyên mà."  

<

"Được."  

Lý Nguyệt gật đầu, sau đó ba người gọi một chiếc taxi, nhanh chóng đến nhà hàng lẩu Hương Vị Tứ Xuyên.  

Advertisement

"Em ăn được cay sao?" Sau khi ngồi xuống, Lý Nguyệt hỏi thăm Tô Tinh Hà.  

" Được, mẹ em nói, đàn ông ăn cay mới lo liệu được việc nhà, em đặc biệt có thể ăn cay." Tô Tinh Hà chăm chú gật đầu.  

Tô Thương tấn công nói: "Để xem em chịu được đến đâu, chút nữa đừng có bị cay quá mà khóc nhé."  

"Cắt."  

Tô Tinh Hà bĩu môi, trợn liếc nhìn Tô Thương, không hề phản ứng lại với Tô Thương.  

Khoảng mười phút, nước trong nồi lẩu "vịt quan họ" đã sôi sùng sục lên, rau xanh và các loại thịt đã gọi cũng đều được mang lên đầy đủ.  

Đáng nhắc đến chính là, Tô Tinh Hà vô cùng thích ăn rau thơm, gọi hai ba phần, đến đũa đầu tiên ăn cũng chính là rau thơm.  

"Đã quá, thật đủ vị!"  

Tô Tinh Hà há miệng lớn bắt đầu ăn, cũng không lâu lắm, rau thơm đã bị cậu bé ăn gần hết, các loại thịt cũng ăn không ít.  

Có lẽ là do uống quá nhiều nước, nên ăn khoảng mười mấy phút, Tô Tinh Hà liền đi nhà vệ sinh.  

"Anh trai, em đi nhà vệ sinh i* đã, em i* thành một vòng tròn vòng tròn luôn, anh từ từ mà ăn, đừng bị em làm ảnh hưởng." Tô Tinh Hà cố ý nhìn Tô Thương nói, nhấn mạnh nhấn mạnh hình dáng và ngữ điệu.  

"Cmn!"  

Tô Thương tối sầm mặt lại, đang gắp một miếng thịt dê cuốn giờ không biết nên ăn hay là không nữa.  

"Ha ha."  

Lý Nguyệt bị chọc cười, nhìn Tô Tinh Hà đi xa, sau đó nhỏ giọng nói: "Tô Thương, anh có thấy, cậu bé này rất giống một người không?"  

"Người nào?" Tô Thương tò mò hỏi.  

"Giang Tuyết Nhi."  

Lý Nguyệt cười nói: "Em cảm thấy cậu bé này rất giống Giang Tuyết Nhi, nhất là con mắt, lại còn thích ăn rau thơm nữa."  

"Giống cái rắm."  

Tô Thương trực tiếp phủ định nói: "Cậu ta chỉ là một tên vô lại thôi, sao lại giống Giang Tuyết Nhi được chứ, vợ à, chuyện liên quan đến Giang Tuyết Nhi, anh đã tra ra được một số tin tức, cô ấy bây giờ vẫn ổn."  

"Thật sao, anh biết cô ấy ở đâu trong thành phố sao?" Lý Nguyệt kích động nói.  

"Ừm."  

Tô Thương gật gật đầu, khẽ cười nói: "Chờ qua mấy hôm bận rộn này đã, anh sẽ đưa em đi tìm cô ấy."  

"Được!" Lý Nguyệt gật đầu, sau đó cười nói: "Kỳ thật em không chỉ nhớ Giang Tuyết Nhi, em cũng còn nhớ Du Du nữa, lần này vừa hay, chúng ta đưa hai người về Giang Bắc, anh thấy được không?"  

"Không vấn đề gì."  

Tô Thương trả lời, trong lòng sớm đã có quyết định này rồi.  

Nhưng mà sau khi biết Giang Tuyết Nhi cũng là Thiên Sơn Tuyết, trong lòng Tô Thương không có tự tin nữa.