Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 432




Hai người cứ người đẩy người đưa, nói chuyện khí thế ngất trời.  

<

Bên cạnh.  

Tô Thương đen sầm mặt lại, nghiến răng nói: "Câm miệng lại hết cho ông chưa, nói xong chưa hả?"  

Advertisement

Hứa Sơn Cư lập tức phản ứng lại, thoáng chút ngượng ngùng, ho khan hai tiếng rồi đứng qua một bên.  

"Tô đại thiếu gia, anh làm gì vậy, tôi chỉ nói thật thôi mà, ông nội Hứa của tôi là đẹp trai nhất." Vương Phú Quý nghiêm túc nói.  

Tô Thương không thèm để ý đến cậu ấy, sau đó dặn dò nói: "Hứa Sơn Cư, hai người xuất phát đi."  

"Đúng rồi, ông đi một chuyến đến sơn trang Y Vân trước, tìm Trương Khổ Mộc lấy một cái lệnh bài, sau đó hãy đi thẳng đến thành phố."  

Tô Thương sắp xếp nói: "Nhớ kỹ, phải lấy mai huyền vũ ngàn năm trước, cái đồ này    vô cùng quan trọng đó."  

"Đã rõ!" Hứa Sơn Cư cung kính trả lời.  

"Ừm."  

Tô Thương cười nói: "Cái tên Vương đại thiếu gia này, chính là cái tên tôi đã từng nhắc tới với ông, ông tổ nghề nịnh nọt, trên đường đi ông học hỏi cậu ta nhiều một chút, lần sau nịnh nọt đừng dùng đến mấy từ uy võ, lợi hại gì nữa."  

"Vâng!" Hứa Sơn Cư nghiêm túc nhận lời.  

"Đi đi."  

Tô Thương thúc giục nói: "Sớm đi sớm về, cha tôi và ông nội còn đang đợi mai huyền vũ ngàn năm để chữa thương nữa."  

"Tuân lệnh!"  

Hứa Sơn Cư cung kính gật đầu, rồi sau đó cùng với Vương Phú Quý rời khỏi biệt thự ven sông.  

Vốn dĩ với tính cách của Vương Phú Quý, chắc hẳn cậu ấy sẽ muốn nói thêm vài câu trước khi chia tay.  

Nhưng mà bây giờ, trong lòng của cậu ấy chỉ thương nhớ về Lưu Sở Điểm, không còn tâm trạng nào mà để ý đến chuyện khác nữa.  

Sau khi tiễn hai người bọn họ đi, Tô Thương trở về phòng, gọi điện cho Quách Ý, anh bảo Quách Ý nếu như nhà họ Tô có xảy ra chuyện gì thì phải nhanh chóng liên hệ với anh.  

Tiếp theo đó.  

Tô Thương liền chuẩn bị yên tĩnh tu luyện, đợi Hứa Sơn Cư mang mai huyền vũ ngàn năm trở về.  

Nhưng mà ngay lúc này, Lý Nguyệt đột nhiên lại gọi điện tới.  

"Tô Thương, bây giờ anh có rảnh không, em gặp chút chuyện ở bên này, anh có thể tới giúp em không?"  

“Chuyện gì vậy?”  

Tô Thương bỗng khựng người lại, rồi vội nói: Vợ à, em sao vậy, đừng vội, từ từ nói, có chuyện gì vậy?”  

“Đây là....”  

Ở đầu dây bên kia điện thoại, thì Lý Nguyệt có vẻ vô cùng bất đắc dĩ, gượng cười nói: “Đợi anh qua đây rồi nói vậy, em và Kỳ Kỳ đang ở bên cạnh Chu Vũ Đồng, có thể anh không quen Chu Vũ Đồng, nhưng cô ấy là bạn thân của Kỳ Kỳ, anh mau qua đây đi, chỗ này có một tên nhóc, cứ quấy rầy Đồng Đồng suốt ấy, rồi lại cứ muốn Đồng Đồng làm vợ của cậu ta nữa.”  

“Đồng Đồng?”