*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cha và ông nội không tiện đi lại, cơ thể còn đang bị thương nặng, nhà họ Tô không thể không có anh.
<
Tiếp theo, Dược Vương Diện đi thương lượng với bên vùng đất tế trời cũng cần phải có thời gian, trong khoảng thời gian này, không biết còn có cao thủ nào đến Giang Bắc hay không.
Advertisement
Càng nghĩ, Tô Thương càng cảm thấy mình bắt buộc phải ở lại Giang Bắc.
Nhưng chuyện của Vương Phú Quý, anh nhất định sẽ ra tay giúp.
Cái tên ngốc Vương đại thiếu gia này, khó khăn lắm mới có thể có cảm tình với một cô gái, còn là thanh mai trúc mã Lưu Sở Điềm nữa chứ, làm gì thì làm cũng phải tác hợp thành công cặp đôi này mới được.
Đúng lúc mai huyền vũ ngàn năm cũng đang ở tổng bộ của Dược Vương Điện trên thành phố, cho nên Tô Thương định kêu Hứa Sơn Cư đi một chuyến, đem mai huyền vũ ngàn năm về, đồng thời giúp Vương đại thiếu gia giải quyết xong chuyện với Lưu Sở Điềm.
Dựa vào thực lực thiên tông hậu kỳ của Hứa Sơn Cư thì có thể so sánh được với trụ cột của một tông phái hạng nhất, chắc chắn có thể đè bẹp được nhà họ Lưu ở thành phố.
"Vương đại thiếu gia, tôi ở Giang Bắc còn có chút chuyện phải giải quyết, không thể cùng cậu lên thành phố được."
Tô Thương nhìn Vương Phú Quý, khẽ cười nói: "Nhưng mà, tôi có thể sai một cao thủ đi theo bảo vệ cậu."
"Hứa Sơn Cư, mấy ngày kế tiếp, ông đi theo Vương đại thiếu gia đi, cậu ta là bạn thân nhất của tôi, nhất định phải bảo vệ cậu ta cho thật tốt, tôi không cho phép cậu ta bị bất kỳ tổn hại nào, nếu không tôi sẽ hỏi tội ông!" Tô Thương căn dặn nói.
"Tuân lệnh!"
Hứa Sơn Cư cung kính nói: "Cậu chủ yên tâm đi, tôi sẽ đối xử với Vương đại thiếu gia như đối với cậu vậy."
"Ừm."
Tô Thương gật gật đầu, sau đó cười nói: "Vương đại thiếu gia, khi nào thì cậu xuất phát, tôi kêu người đặt vé máy bay cho cậu."
"Đương nhiên là càng sớm càng tốt rồi, muộn chút nữa thì cô nàng bạo lực kia sẽ bị gả cho người khác mất."
Vương Phú Quý trông vô cùng lo lắng, nhìn sang Hứa Sơn Cư, nhỏ giọng nói: "F*ck, Tô đại thiếu gia, lão già này cũng bảy, tám mươi tuổi rồi, giống như chỉ một cơn gió thôi cũng có thể thổi ngã ông ta vậy, ông ta được không đó, đừng để đến khi đến nhà họ Lưu ở thành phố rồi thì tôi còn chưa bắt đầu giả vờ bá đạo thì đã bị người ta đánh cho tơi bời rồi."
"Ha ha, cậu cứ yên tâm đi, ông ta tên là Hứa Sơn Cư, thực lực của ông ta còn mạnh hơn cả tôi nữa đó." Tô Thương cười nói.
"Thật hay giả vậy?" Vương Phú Quý không nhịn được liền hỏi: "Vậy có so được với ông nội Tô, ông nội Lý không?"
"Ông nội tôi? Ông nội Lý sao?"
Tô Thương không chút lưu tình nói: "Cho dù là hai người bọn họ hợp lực lại với nhau rồi nhân lên 100 lần thực lực nữa, thì ở trước mặt Hứa Sơn Cư cũng chẳng đáng để nhắc tới."