Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 422




Tôn Nhất Hiện bị những hành động của Tô Thương làm cho bối rối, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, đỏ ửng lên, vội vàng đẩy Tô Thương ra, khẽ nói: “Nói chuyện thì cứ nói, anh ôm tôi làm gì.”  

<

“Cái gì?”  

Advertisement

Tô Thương mỉm cười nói: “Ha ha, kiểu thiếu gia của dòng họ lớn các cậu, đúng là cứ quắn quéo vặn vẹo, y như mấy đứa con gái ấy, giữa anh em với nhau ôm một chút không phải là rất bình thường sao?”  

Vừa nói, Tô Thương tiến tới, khoác lấy vai Tôn Nhất Hiên một lần nữa.  

“Tôi...”  

Khuôn mặt của Tôn Nhất Hiên, lại càng đỏ hơn, cậu ta không đẩy Tô Thương ra nữa.  

“Gặp được kiểu người không kiêu ngạo như tôi đây, lại còn là một điện chủ chịu xưng hô anh em với cậu, thì cậu cũng nên biết điều chút đi.”  

Tô Thương nhếch miệng, sau đó nhìn về phía cô gái đang đứng cạnh Tôn Nhất Hiên, cười cợt nói: “Người anh em, đây là bạn gái của cậu à, chậc chậc, trông cũng khá dễ thương, và vô cùng nghe lời nhỉ?”  

“Cô ấy là Bình Bình, không phải là bạn gái của tôi.” Tôn Nhất Hiên bình tĩnh giải thích.  

“Ừ ừ, điện chủ, anh hiểu nhầm rồi, tôi chỉ là người hầu của Tôn thiếu gia thôi.”  

Bình Bình nói tiếp: “Nhiệm vụ thường ngày của tôi là chăm sóc việc ăn uống sinh hoạt cho Tôn thiếu gia, ngủ cùng với Tôn thiếu gia cũng là một kiểu chăm sóc ạ.”  

“Ngủ cùng người hầu, m* ki*p, người anh em, cậu cũng biết đùa đấy chứ.”  

Miệng Tô Thương kề sát vào tai Tôn Nhất Hiên, nói với giọng bỡn cợt: “He he, người anh em, thực ra tôi ngưỡng mộ kiểu thiếu gia lắm tiền như cậu nhất đấy.”  

“Cô gái cực phẩm như Bình Bình, người bình thường chỉ có thể nhìn ngắm dáng vẻ bề ngoài của cô ấy thôi, còn cậu thì lại được nếm thử sự mặn mà của cô ấy, ngưỡng mộ thật đó nha.” Tô Thương khẽ nói.  

“Điện chủ, anh đừng có dựa vào tôi gần như thế.”  

Tôn Nhất Hiên cảm thấy Tô Thương như đang phả một luồng hơi nóng vào tai của cậu ấy, vành tai hơi đỏ, rồi nghi ngờ hỏi: “Điện chủ, lời nói lúc nãy của anh là có ý gì vậy?”  

“Nhìn dáng người của cô ấy thì tôi có thể hiểu, nhưng nếm thử sự mặn mà của cô ấy là có ý gì, tôi không hiểu.” Tôn Nhất Hiên nhíu mày.  

“Chính là...”  

Tô Thương lại ghé sát vào tai Tôn Nhất Hiên, trên mặt nở một nụ cười bỡn cợt, nói thầm mấy câu, rồi cười nói: “He he, là thế này, người anh em tốt ơi, đã hiểu ra chưa, cô ấy có mặn mà không?”  

“Tô Huyền Thiên!”  

Lúc này, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của Tôn Nhất Hiên, bỗng đỏ rực lên, đến tên của điện chủ cũng không thèm gọi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đồ hèn hạ, mấy lời nói dơ bẩn như thế, mà cũng nói ra được!”  

“Ô, người anh em tốt, sao cậu lại tức giận thế, chúng ta đều là người lớn cả rồi, cậu cũng vậy, nói chuyện chung một chủ đề, không phải khá hay sao.”  

Khi Tô Thương nói chuyện, lần lượt dùng hai tay vỗ vào vai Tôn Nhất Hiên, nghiêm túc nói: “Được rồi, người anh em, chẳng qua là cậu chỉ nói mấy lời dơ bẩn thôi mà, tôi bảo đảm sẽ không tức giận.”