Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 408




Cửu Chuyển Hồi Xuân Châm, tuy đơn giản, không cần sử dụng linh khí cũng có thể thi triển được, nhưng anh ấy lại học được ở Huyền Thiên Tiên Vực, tại sao mấy người kia lại nói, phương pháp châm cứu này là do Biển Thước sáng tạo ra chứ?  

<

Lẽ nào, Biển Thước và Huyền Thiên Tiên Vực, có quan hệ gì đó sao?  

Hoặc là, Biển Thước đã từng tới Huyền Thiên tiên vực, rồi để lại Cửu Chuyển Hồi Xuân Châm?  

Advertisement

Mấy thứ này, cũng không chắc nữa.  

Tô Thương cũng chẳng muốn suy nghĩ, liền nhanh chóng châm cứu, anh ấy định đánh nhanh thắng nhanh.  

Phốc!  

Phốc!  

Phốc!  

Trong nháy mắt, chín cái kim châm bằng bạc trong tay Tô Thương, đều cắm hết lên người Trương Khổ Mộc.  

“Hí.”  

Trương Khổ Mộc bỗng hít sâu một hơi, sắc mặt liền thay đổi, ông ấy không suy nghĩ được nhiều đến như vậy, nên trực tiếp khoanh chân ngồi xuống đất, quanh người tản ra một luồng sóng chân khí lạnh buốt.  

“Người này, thật đáng được kính trọng, bẩm sinh yếu ớt, khí huyết thì yếu đuối, nhưng lại có thể nghịch thiên cải mệnh, sống đến tận một trăm hai mươi tuổi.”  

Tô Thương mỉm cười, thay đổi thủ pháp, và nói: “Trương Khổ Mộc, khoảng một trăm năm trở lại đây, ông đã chèn ép cơ thể của mình, miễn cưỡng kéo dài mạng sống, chắc hẳn ông cũng đã có dự tính, ông sẽ chết già đi vào tháng sau rồi chứ?”  

“Tô... Tô thiếu gia y thuật quả nhiên rất cao siêu, đến tình hình bệnh tật của tôi cũng có thể làm ra được.”  

Trương Khổ Mộc đang tiếp nhận điều trị Cửu Chuyển Hồi Xuân Châm, không hề mở mắt, mà nói nhỏ nhẹ: “Xin hỏi Tô thiếu gia, Cửu Chuyển Hồi Xuân Châm mà cậu đang dùng, là Cửu Chuyển Hồi Xuân Châm thật sao?”  

“Không sai.”  

Tô Thương khẽ cười: “Nể tình thái độ lúc trước của ông không tồi, tôi không những chữa khỏi được bệnh của ông, mà còn cứu vãn được sức khỏe của ông nữa, tôi có thể khiến cho ông sống thêm được hai năm.”  

“Cửu Chuyển Hồi Xuân Châm, Chuyển thứ chín!”  

Vừa dứt lời, tay phải Tô Thương nhấc lên, chín cái kim châm bằng bạc bay ra từ người của Trương Khổ Mộc, sau đó lại cắm vào người ông ấy, chỉ có điều vị trí các huyệt vị đã thay đổi.  

“Á.”  

Trương Khổ Mộc thốt lên một tiếng kêu đau đớn, nhưng vẻ mặt lại vô cùng kích động, niềm vui sướng hiện ra khó mà che giấu được.  

Cứ như thế, mười lăm phút trôi qua.  

“Thu!’  

Lúc này, Tô Thương khua tay, thành công đẩy được chín kim châm bằng bạc ra ngoài, trở về trước mặt Hoa Thời Mạc nói: “Hoa Thời Mạc, thu lại kim châm bạc đi.”  

“Vâng, sư phụ.”  

Hoa Thời Mạc lễ phép thu dọn kim châm lại, vẻ mặt hiện lên vẻ đắc ý, ông ta cảm thấy vô cùng tự hào và kiêu hãnh khi đứng trước mặt của Tô Thương.  

Vài năm gần đây, ông ấy sống một cách vô danh ở Dược Vương điện, không có một động thái nào, thậm chí còn phải chịu sự xa lánh của mọi người, đến tài nguyên cũng ngày càng hạn hẹp.