Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 398




Tô Thương đi đến trước mặt của Triệu Khai Hãn, vừa nói được nửa câu thì khuôn mặt nở một nụ cười, sau đó giọng nói lạnh lùng, thản nhiên thốt ra: "Chính là nói để đối phó với ông, tôi chỉ cần dùng một chiêu!"  

<

Xì xào!  

Cảnh tượng này trong nháy mắt gây nên một đợt sóng to gió lớn, mọi người có mặt tại đó nhất thời mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, khiếp sợ tột đỉnh.  

Advertisement

Triệu trưởng lão chính là địa tông hậu kỳ đó!  

Cảnh giới này, ở thế hệ trước chính là một cường giả rồi đó nha.  

Nhưng Tô Thương chỉ mới hơn hai mươi tuổi đầu thôi, mà đã dùng một chiêu đánh bại Triệu trưởng lão rồi.  

Chuyện này!  

Thực lực cường hãn quá đi!  

Thiên phú khủng khiếp quá đi!  

"Tôi...Tôi vậy mà nhanh chóng thua Tô Huyền Thiên rồi, lúc nãy, thân pháp của cậu ta thật quỷ dị mà!"  

Mặt mũi Triệu Khai Hãn tràn đầy nỗi sợ hãi, đồng thời trong lòng hoảng hốt tột đỉnh, ngỡ ngàng nhìn Tô Huyền Thiên, nhất thời biểu cảm vô cùng phức tạp.  

"Ha ha!"  

"Không hổ là anh bạn nhỏ Tô mà, xem ra những gì đồn đãi ở bên ngoài đều không hề thật, thiên phú của cậu hoàn toàn có thể sánh ngang với các thiên tài của tam đại thế lực, không tệ, khụ, không tệ mà."  

Chính ngay lúc này, một giọng nói già nua vang lên ở đại sảnh, tiếp theo đó, một ông lão trăm tuổi râu tóc bạc phơ, đang được hai tên dược đồng dìu hai bên, chậm rãi đi tới....  

Ông lão này râu tóc bạc trắng, dung mạo đã già nua, sắc mặt hơi tái nhợt.  

Có thể nhìn ra được vóc dáng ông cao lớn, có điều do tuổi tác đã cao, lưng gù xuống trông như một ông cụ.  

Mặc dù nhìn thì không đáng chú ý, nhưng trên người ông lão tỏa ra một loại hơi thở khiến người khác khó mà nhìn thấu được.  

Đặc biệt là đôi mắt của ông ta, dù có màu vàng vẩn đục nhưng ánh mắt đó dường như có thể nhìn thấu linh hồn người khác.  

Mạnh!  

Ông lão râu tóc bạc trắng vừa xuất hiện, ánh mắt Tô Thương bỗng chớp động, anh trở nên rất cảnh giác.    

“Chào điện chủ!”  

Lúc này, ở hiện trường có vài trăm danh y và cả chín vị trưởng lão của Dược Vương Điện, mọi người trăm miệng một lời, trong ánh mắt đầy vẻ kính nể.  

Không tệ.  

Ông lão râu tóc bạc trắng này vậy mà lại là điện chủ Dược Vương Điện, truyền nhân của dược thánh Trương Trọng Cảnh, Trương Khổ Mộc.  

“Ừ.’  

Trương Khổ Mộc gật đầu nhè nhẹ, sau khi liếc nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt chuyển lên người Tô Thương, nở nụ cười khách sáo nói: “Tô thiếu gia, nghe danh đã lâu, hôm nay mới được gặp, quả nhiên khiến người ta bất ngờ đấy.”  

“Điện chủ Dược Vương Điện, Trương Khổ Mộc.”  

Tô Thương thấy được ánh mắt của Trương Khổ Mộc, thản nhiên cười đáp: “Ha ha,danh hiệu của ông tôi cũng đã nghe qua nhiều lần rồi.”