Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 317




“Cha, cô Lý, các người thật là xấu, ăn pizza vậy mà không gọi con!”  

<

Lúc này, Tô Du Du khoanh tay, tức giận nói: “Hừ, con không muốn quan tâm đến các người.”   

“Du Du.”   

Advertisement

Lý Nguyệt đi tới, cảm giác hổ thẹn suy yếu đi rất nhiều, khẽ cười: “Cô Lý đồng ý với cháu, ngày mai sẽ dẫn cháu đi ăn pizza, đừng tức giận nữa nhé.”   

“Thật sao?” Tô Du Du vui mừng nói: “Ai nói dối là chó con sao?  

“Ừm.” Lý Nguyệt cười xoa đầu Tô Du Du, sau đó nói: “Nhưng mà, Du Du, hôm nay muộn rồi, cháu nên đi ngủ rồi, cô Lý đưa cháu đi tắm được không?”   

“Vâng ạ.”   

Cứ như vậy, Lý Nguyệt mặc kệ Tô Thương, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tô Du Du đi vào phòng tắm.   

Không bao lâu Tô Du Du đã tắm rửa xong, Lý Nguyệt bế cô bé vào phòng trên lầu ba.   

Tô Thương đi theo, nhìn Tô Du Du đang nằm trên giường, anh không nhịn được cười nói: “Du Du, cha kể chuyện cho con nghe.”  

“A, không cần, cha, cha ra ngoài đi!” Khuôn mặt nhỏ của Tô Du Du lộ rõ vẻ sợ hãi, vô cùng ghét bỏ.  

“Sao vậy?” Tô Thương kinh ngạc hỏi.   

“Cha, cha kể chuyện quá khó nghe, đánh đánh giết giết, con không thích.” Tô Du Du nói sự thật.   

“Haha, lần này cha sẽ kể cho con nghe câu chuyện tình yêu của Huyền Thiên Tiên vực, đảm bảo nghe rất hay.”   

“Con không muốn, con muốn nghe cô Lý kể chuyện cơ.” Tô Du Du bắt đầu chọn người.   

Tô Thương sờ sờ sống mũi, cười khổ nói: “Nhóc con này, vậy mà ghét bỏ cha...”  

“Tô Thương, nếu Du Du muốn nghe em kể chuyện, anh ra ngoài trước đi, em dỗ cô bé ngủ.” Lý Nguyệt dịu dàng cười nói, ánh mắt tràn đầy cưng chiều nhìn Tô Du Du.  

“Được rồi.” Hai cô gái đều đuổi mình, cũng không có cách nào, Tô Thương đành phải rời đi trước, đến phòng khách.   

Khoảng mười phút sau, Lý Nguyệt nhẹ tay nhẹ chân bước xuống dưới lầu.   

“Vợ à, Du Du ngủ rồi à?” Tô Thương đứng dậy đi về phía Lý Nguyệt.   

“Ừ, Du Du thật đáng yêu, bộ dạng lúc ngủ thật đẹp, giá như em có thể giữ cô bé bên cạnh thì tốt rồi.”  

Cảm xúc của Lý Nguyệt hơi trùng xuống, khổ sở nói: “Đáng tiếc, đã qua hai ba ngày. Tính toán thời gian thì mấy ngày nữa mẹ cô bé sẽ đi đón cô bé đi rồi.”   

“Vợ à.”   

Nhìn thấy vẻ mặt của Lý Nguyệt, Tô Thương nắm lấy hai tay cô, nghiêm túc nói: “Thật ra, có một chuyện anh không nói với em, nhưng không phải anh cố ý giấu em, hai ngày nay anh cũng mới biết, về Du Du.”   

“Chuyện gì?” Lý Nguyệt tò mò hỏi.  

Tô Thương nhìn Lý Nguyệt, thẳng thắn nói: “Du Du, con bé là con gái của anh, con gái ruột.”   

“Thật sao!”