*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Trong những năm kia, tôi phụng lệnh của Tổ Long bệ hạ, tạm tránh né sóng gió, lựa chọn bế quan chứ không đối đầu với Viêm Long Tiên đế, bây giờ tôi muốn nhìn xem người nhăm nhe Trái Đất hai ngàn năm rốt cuộc có tài nghệ gì."
Bạch Khởi và Tô Vô Kỵ đều cực kỳ có ý chí chiến đấu, cũng không bởi vì đối phương là Viêm Long Tiên đế mà sinh lòng sợ hãi.
"Ha ha!"
"Hai người, một kẻ còn không được tính là bại tướng dưới tay tôi, một kẻ khác thì sợ bổn đế đến mức bế quan không ra."
Ngay lúc này, ánh sáng chợt lóe, Viêm Long Tiên đế bỗng nhiên xuất hiện, lạnh lùng cười nói: "Ai cũng có tư cách khinh bỉ bổn đế, chỉ có hai người, dựa vào cái gì chứ?"
"Phong Khê thiếu gia?"
"Viêm Long Tiên đế?"
Tô Vô Kỵ và Bạch Khởi nhìn thấy khuôn mặt của người tới thì có chút nghi ngờ.
"Đó không phải Phong Khê thiếu gia, đã có người xóa sổ Phong Khê trước thời hạn, khiến hồn phách ẩn nấp trong cơ thể Phong Khê tiếp quản thân xác."
Tô Thương lập tức nhận ra, sắc mặt nghiêm túc nói: "Bây giờ ông ta là Viêm Long Tiên đế!"
"Thì ra là như vậy."
Tô Vô Kỵ và Bạch Khởi bừng tỉnh hiểu ra, bọn họ cũng biết chuyện này, cho nên lúc trước mới cố gắng không giết Phong Khê thiếu gia.
Sau khi dừng lại mấy giây, Tô Vô Kỵ mở miệng nói: "Thật ra thì xóa sổ Phong Khê trước thời hạn có khi cũng là một phương pháp hay."
"Bởi vì lúc đó chắc chắn Viêm Long Tiên đế sẽ đến Trái Đất, nhưng không có cách nào đến bằng trạng thái mạnh nhất, với sức mạnh của mấy người chúng ta hoàn toàn có thể chống lại."
"Không sai."
Bạch Khởi cũng gật đầu nói: "Tôi thấy ông ta cũng là chuẩn tiên đế đỉnh phong giống ta, cảnh giới giống nhau cũng rất dễ đánh, huống chi chúng ta người đông thế mạnh."
"Giết Phong Khê thiếu gia trước sẽ có thể tránh được tình huống Viêm Long Tiên đế lấy trạng thái mạnh nhất đến đây." Bạch Khởi bổ sung một câu.
"Ừm."
Tô Thương gật đầu, công nhận nói: "Hai người nói có lý, chỉ là hơi có lời cho Viêm Long Tiên đế thôi."
"Tôi đã chuẩn bị xong chiêu sau, vốn dĩ có có thể mượn cơ hội này để giữ Viêm Long Tiên đế vĩnh ở Trái Đất mãi mãi, nhưng bây giờ xem ra kế hoạch này không thực hiện được rồi." Tô Thương bình thản nói, cũng không dùng linh hồn truyền âm.
Bởi vì anh muốn để Viêm Long Tiên đế nghe được, tốt nhất là khiến ông ta cảm thấy lo sợ.
"Ha ha, Huyền Thiên Tiên đế... Thôi, tôi vẫn nên gọi cậu là Tô Thương đi, bây giờ cậu chỉ là Hóa Thần đỉnh phong, còn chưa có tư cách để xưng đế."
Viêm Long Tiên đế nghiền ngẫm cười nói: "Tô Thương, trong ba người các cậu, cậu là người có thực lực yếu nhất, nhưng lại ăn to nói lớn nhất."
"Nếu bổn đế lấy đế cảnh đến Trái Đất, mấy người còn có sức lực phản kháng sao?"
"Đương nhiên là có." Tô Thương nhẹ nhàng nói.
"Hừ, nực cười!"
Viêm Long Tiên đế trầm giọng nói: "Linh khí thức tỉnh sắp bắt đầu, tôi không muốn nói nhiều với mấy người, bây giờ mấy người nơi này, ai nấy cũng đều phải chết!"
"Tất cả người muốn thúc đẩy linh khí thức tỉnh đều phải chết, không có ai là ngoại lệ!"
Vừa nói Viêm Long Tiên đế vừa điều động linh khí, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Tô Thương.
Tô Thương vẫn không có hành động gì, cũng không sợ hãi chút nào.
Mặc dù bây giờ cảnh giới của anh còn thấp, một trăm lẻ tám sát trận không làm gì được Viêm Long Tiên đế tinh thông trận pháp.