Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 2235




Nghĩ tới đây, trong lòng Xích Hồng Nguyệt có hơi đấu tranh: "Nhưng nếu làm như vậy thì không vinh quang lắm, đó cũng không phải phong cách của mình." 

"Nhưng chuyện đã đến nước này, cũng chỉ có cách này mà thôi. Tô Thương, xin lỗi, tôi rất muốn lấy được căn nguyên linh khí!" 

Rất nhanh, Xích Hồng Nguyệt đã hạ quyết tâm, tung người đi tới trang viên nhà họ Tô...

Xích Hồng Nguyệt nhanh chóng đáp xuống bên ngoài trang viên nhà họ Tô, thi triển thần thức tìm kiếm một hồi, lại phát hiện trong trang viên không có một bóng người. 

"Chuyện Tô Thương ở Giang Bắc, mình đã hỏi thăm kỹ càng rồi, anh ta và Lý Nguyệt nhà họ Lý có hôn ước với nhau." 

Xích Hồng Nguyệt lẩm bẩm: "Mình có thể đi tìm Lý Nguyệt, khống chế cô ta ở trong tay mình, như thế Tô Thương nhất định sẽ ngoan ngoãn chịu sự chi phối của mình." 

Sau khi hạ quyết tâm, Xích Hồng Nguyệt định đến nhà họ Lý tìm Lý Nguyệt. 

"Cô là ai?" 

Đúng lúc này, Triệu Vận Chi từ trong chiếc xe sang trọng bên cạnh bước ra ngoài, cô ấy tức giận nhìn chằm chằm Xích Hồng Nguyệt, cắn răng chất vấn: "Nói mau, có phải cô là người đàn bà phóng túng mà Vương Dương Minh bao nuôi hay không hả, có phải anh ấy vì cô cho nên mới có thể lựa chọn rời khỏi tôi hay không?" 

"Hửm?" 

"Muốn tìm cái chết!" 

Xích Hồng Nguyệt đã sớm nhận ra trong xe có người, nhưng mà đối phương chỉ là một người phụ nữ bình thường, cho nên cô ta không để ý. 

Nhưng ai ngờ người phụ nữ kia lại chạy ra đây chất vấn cô ta, còn nghi ngờ cô ta được bao nuôi, điều này làm cho Xích Hồng Nguyệt vô cùng tức giận, trong mắt hiện lên tia lạnh lẽo. 

Cho nên. 

Xích Hồng Nguyệt xoay người, cô ta định ra tay dạy dỗ cho đối phương một trận. Nhưng kết quả sau khi cô ta nhìn thấy gương mặt của Triệu Vận Chi, trong nháy mắt ngây ngẩn cả người, trên gương mặt xinh đẹp của cô ta hiện đầy vẻ sợ hãi và ngạc nhiên. 

Một lát sau, Xích Hồng Nguyệt phản ứng lại, lập tức mừng rỡ như điên, hai mắt ửng đỏ, nước mắt tuôn rơi. 

"Mẹ!" 

Sau đó, Xích Hồng Nguyệt nhào vào lòng Triệu Vận Chi, ôm chặt lấy Triệu Vận Chi, giống như một đứa trẻ bị tổn thương, muốn tìm kiếm sự an ủi và che chở của mẹ mình. 

"Hả..." 

Triệu Vận Chi nhất thời trợn tròn mắt, vốn dĩ cô ấy cho rằng Xích Hồng Nguyệt có quan hệ với Vương Dương Minh, cho nên trong lòng đã tràn đầy giận dữ, cô ấy cũng đã chuẩn bị sẵn sàng sẽ cáu xé với Xích Hồng Nguyệt. 

Nhưng dù có ra sao thì cô ấy cũng không ngờ tới, cô gái mặc váy đỏ này lại ôm lấy cô ấy, còn gọi cô ấy là mẹ. 

Cô ấy còn chưa tới bốn mươi tuổi nữa đó, nào có đứa con gái hai mươi mấy tuổi. 

Huống chi, Triệu Vận Chi rất rõ bản thân mình chưa từng sinh con, thậm chí cô ấy bẩm sinh cơ thể đã yếu ớt, bị bệnh liệt giường, ngay cửa nhà cũng rất ít ra, thế cho nên hơn ba mươi tuổi cũng chưa từng tiếp xúc với người đàn ông nào khác. 

Sau đó là Vương Dương Minh vào nhà họ Triệu, chữa khỏi cho cô ấy giúp cô ấy trở thành một người bình thường. 

Bây giờ bỗng nhiên lại xuất hiện một đứa con gái lớn như vậy, Triệu Vận Chi có chút không tiếp nhận được. 

Có điều. 

Vốn dĩ cô ấy tính nổi giận, nhưng bây giờ đối phương lại gọi cô ấy là mẹ, lửa giận trong lòng cũng trong nháy mắt biến mất tăm, thậm chí còn có chút không biết làm sao. 

"Cô... cô gái à." 

Triệu Vận Chi giơ tay lên, do dự một chút rồi cuối cùng là vỗ lên bả vai Xích Hồng Nguyệt, nhỏ giọng nói: "Có phải cô nhận lầm người rồi hay không, tôi không phải là mẹ cô đâu." 

"Không!" 

"Là mẹ mà!"