Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 2230




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tô Vô Kỵ nghe vậy, giống như là nghe được chuyện cười nào đó, ông ấy bĩu môi nói: "Đừng nói giỡn nữa, cảnh giới này ở thời kỳ Tiên Tần đã có rồi, là ở thời kỳ Tiên Tần, do một cô gái thiên tài sáng tạo ra!" 

"Hệ thống võ thuật và hệ thống tu chân giống nhau, đều xuất hiện gián đoạn. Chẳng qua hệ thống võ thuật tàn nhẫn hơn một chút mà thôi, sau Võ Thần lục địa là chẳng còn đường đi nữa rồi." 

Tô Vô Kỵ nói tiếp: "Nhưng trong thời kỳ Tiên Tần, khắp nơi đều là Võ Thần lục địa, Võ Tôn, Võ Thánh, thậm chí còn có tới mấy vị cảnh đới Võ Thần." 

"Hơn nữa, trên Võ Thần vẫn còn cảnh giới, năm đó cô gái thiên tài kia đã đặt chân vào cảnh giới Võ Đế, có một không hai từ trước đến nay, hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất võ thuật!" 

Tô Vô Kỵ nhìn Tô Thương một cái, sau đó nói: "Cháu nói cháu thiết lập Võ Tôn với cách cảnh giới sau này sao?" 

"Ha ha, quả thực là làm trò cười cho thiên hạ, nếu để cho người của thời kỳ Tiên Tần biết được, nhất định sẽ cười rụng răng cho mà xem." 

"Thời kỳ Tiên Tần đã có Võ Tôn rồi sao?" 

Tô Thương nghe ông cố mình nói như vậy, nhất thời chấn động, ánh mắt tràn đầy nghi ngờ: "Không thể nào, cảnh giới này, không phải nửa năm trước là do cháu lấy đại sao?" 

"Ha ha ha, bệ hạ, điều mà Tô Vô Kỵ nói hoàn toàn là sự thật." Lúc này, Bạch Khởi nhịn không được cười nói. 

"Cái gì mà hoàn toàn là sự thật?" 

"Người ở thời kỳ Tiên Tần nếu nghe được người sáng lập ra Võ Tôn với các cảnh giới sau này là ông thì sẽ cười rụng răng, những lời này hoàn toàn là sự thật." 

Bạch Khởi vừa nói vừa cười: "Tôi chính là người ở thời kỳ Tiên Tần, bây giờ tôi cười sắp rụng răng luôn rồi, ha ha, ha ha ha." 

"Cút!" 

"Đừng cười nữa!" 

Tô Thương biết Bạch Khởi đang nói giỡn, lập tức đen mặt nói: "Cười thêm một tiếng nữa tôi sẽ đánh rớt từng cái răng một của ông xuống đó!" 

Bạch Khởi thấy Tô Thương đen mặt, trong nháy mắt biết điều mà ngậm miệng lại, thành thật đứng sang một bên. 

"Thời kỳ Tiên Tần thật sự đã có Võ Tôn Võ Thánh Võ Thần, phân định các loại cảnh giới rồi sao?" Lúc này, Tô Thương hỏi. 

"Hồi bẩm bệ hạ, đúng vậy!" 

Bạch Khởi nghiêm túc nói: "Người đi sáng lập ra hệ thống này, hơn nữa còn là người đi tới đỉnh cao nhất là người ông rất quen thuộc, đó chính là Hiên Viên Thần Am." 

"Năm đó, Hiên Viên Thần Am tài giỏi trong thiên hạ, có một không hai từ trước đến giờ, ở trái đất không có người nào là đối thủ của cô ấy, cho dù mạnh như Tổ Long cũng yếu hơn cô ấy một chút, cô ấy..." 

"Được rồi, tôi biết cô ấy rất lợi hại, rất trâu bò, không cần lặp lại nữa đâu." 

Tô Thương mở miệng ngắt lời, sau đó trong đầu xuất hiện vô số những suy nghĩ. Đây rõ ràng là cảnh giới do anh mới sáng lập nên, làm sao có thể giống như thời kỳ Tiên Tần? 

Võ Tôn, Võ Thánh, Võ Thần. 

Ba tên gọi cảnh giới này nghe rất trâu bò, hình như cái nào xếp ở phía trước cũng được cả, có chuyện trùng hợp như thế sao? 

Hay là do... 

Bỗng nhiên, Tô Thương giống như nhớ tới cái gì đó, trong nháy mắt đã hiểu rõ tất cả. 

"Nửa năm trước, khi cải biến giới luyện võ diễn ra, cảnh giới sau Võ Thần lục địa, là do Tuyết Nhi đặt tên!" 

"Nếu như đã trùng hợp với cảnh giới ở thời kỳ Tiên Tần, vậy chắc chắn Tuyết Nhi có một vài bí mật mà mình không biết! 

Nghĩ đến đây, Tô Thương đã hoàn toàn hiểu được, lại liên tưởng đến chuyện ở núi Cửu Phong, anh nhất thời cảm thấy Thiên Sơn Tuyết có thêm vài phần thần bí. 

Mặc dù Thiên Sơn Tuyết là minh chủ núi Cửu Phong, nhưng mà cảnh giới của cô ta không hề cao, kinh nghiệm và lai lịch cũng bình thường. 

Nhưng tại chỉ cô ta mới có thể nằm ở trong quan tài băng, trấn áp tên Kinh Kha đại kh ủng bố bên dưới? 

Bởi vậy có thể thấy được, thân phận của Thiên Sơn Tuyết không hề bình thường, hoặc là nói, cơ thể của cô ta không bình thường! 

Nếu không, chắc chắn không thể nào trấn áp Kinh Kha đã nhập ma kia! 

Tô Thương lại nhớ tới anh đã từng gặp qua Thiên Sơn Tuyết nằm trong quan tài băng, khí tức tản ra trên người cô ta quả thật vô cùng kinh khủng, mạn đến mức trong lòng Tô Thương cũng cảm thấy sợ hãi.