*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Nhắc đến sư phụ ông, Tô Thương, tên nhóc này nếu nhìn lại thì cũng giống sư phụ ông đến mấy phần đó."
Đúng lúc này, ánh mắt Tô Vô Kỵ nhìn vào Tô Thương, quan sát tỉ mỉ, sau đó cười nói: "Nhìn kỹ, càng giống hơn, quả thật là đúc ra từ một khuôn mà."
"Chỉ có điều, sư phụ Huyền Thiên tiên đế của ông, để ria mép, thời điểm ông biết cậu ấy, cậu ấy cũng tầm 40, 50 tuổi rồi, đã là trung niên hậu kỳ, trên mặt thoáng có chút già nua rồi."
Tô Vô Kỵ nói tiếp: "Mà cháu lại không có ria mép, cũng trẻ hơn rất nhiều, cực kỳ non nớt, trách không được ông liếc một chút liền nhìn không ra."
"Nhưng nhìn càng lâu, thì càng thấy cháu có chút quen thuộc đó, ha ha ha."
Tô Vô Kỵ cười nói: "Nếu sư phụ ông nhìn thấy cháu, tất nhiên sẽ cực kỳ giật mình rồi."
"Tô Vô Kỵ."
Lúc này, Bạch Khởi bên cạnh khẽ cười nói: "Ông không nhìn lầm đâu, bệ hạ nhà tôi quả thực chình dáng giống Huyền Thiên tiên đế cực kỳ, độc nhất vô nhị."
"Không chỉ có thế, thực tế, bệ hạ nhà tôi, chính là sư phụ Huyền Thiên tiên đế của ông đó."
Bạch Khởi tiếp tục nói: "Ông cũng biết, Huyền Thiên tiên đế đã luân hồi rồi, chẳng lẽ Vương Dương Minh không nói cho ông biết, Huyền Thiên tiên đế luân hồi làm người đời sau của ông hay sao?"
"Cái gì!"
Tô Vô Kỵ nghe vậy, nhất thời sững sỡ, nụ cười trên mặt cứng đờ, thoáng có chút không được tự nhiên: "Sự phụ,...thế mà trở thành hậu nhân của tôi?"
"Không sai."
Bạch Khởi nghiêm túc nói: "Vì thế, Tô Vô Kỵ, ông phải đối xử với bệ hạ tôi, thái độ tốt hơn chút, đừng có thật sự coi cậu ấy là hậu nhân."
"Ông ấy là chắt trai, nhưng đã từng là sư phụ của ông, ông có thể gọi là sư phụ, cậu ấy gọi ông là ông cố, cũng không ảnh hưởng lẫn nhau."
Nói xong lời cuối cùng, Bạch Khởi nhịn không được mà chửi thề: "Tôi đang nói cái gì thế này, mối quan hệ này của các người quả thật là phức tạp, khiến tôi có chút mơ hồ rồi."
"Có lý lắm."
Ai ngờ, Tô Vô Kỵ nghe nói như thế, lại nhìn Tô Thương một chút, cực kỳ đồng ý: "Tô Thương,...không đúng, sư phụ, cứ theo lời cậu ấy nói đi, sau này ông gọi cháu là sư phụ, cháu gọi ông là ông cố, hợp tình hợp lý mà."
"Ông cố."
Tô Thương sờ sờ lên mũi, cười khổ nói: "Ông thế này chẳng phải là hại cháu hay sao chứ, ông không cần gọi cháu là sư phụ, đây cũng đã là chuyện đời trước rồi."
"Không được."
Tô Vô Kỵ lắc đầu, giọng điệu chính nghĩa nói: "Huyền Thiên tiên đế dẫn ông đi trên con đường tu chân, truyền cho ông công pháp tối cao nhất, vì ông mà giải thích nhiều cái, cậu ấy vĩnh viễn luôn là sư phụ ông, dù là chuyển thế luân hồi một vạn lần, ông cũng phải gọi cậu ấy một tiếng sư phụ."
"Chỉ là ông không ngờ, sư phụ thế mà lại luân hồi vào nhà họ Tô, làm hậu nhân của ông..."
Tô Vô Kỵ nói tiếp: "Nhưng cái này không ảnh hưởng gì, sư phụ, cứ theo lời ông nói đi, huống hồ, sư phụ là thầy, xưng hô thế này cũng không thể hiện được điều gì mà."
"Cái này..." Tô Thương bất đắc dĩ gật đầu nói: "Vậy được rồi."
"Sư phụ, bây giờ khoảng cách đến chuyện khôi phục linh khí chỉ còn có mấy tiếng, chúng ta bây giờ ở đây..."
Tô Vô Kỵ đang nói, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi lớn, thấp giọng nói: "Có người đến, mà là rất mạnh, ông đã nhận ra được một luồng khí tức cực kỳ mạnh!"
"Bệ hạ, quả thực như thế."
Bạch Khởi bên cạnh cũng như thế, nghiêm túc nói: "Khí tức của người đi tới, ẩn nấp rất kỹ, tốc độ di chuyển rất nhanh, mà lại...rất rất mạnh!"
"Hửm?"
Tô Thương híp hai mắt lại, nhíu mày nói: "Ông cố, Bạch Khởi, thực lực của người đang đến, có mạnh hơn các người không?"
"Khó mà nói được!"
Tô Vô Kỵ nghiêm túc nói: "Uy thế trên người đối phương, không thể khinh thường...ông cảm nhận được, người đó...người đó lại là một đứa bé!"
"Đứa trẻ khoảng chừng 5 tuổi, cái này...không thể tưởng tượng được, thật không thể tưởng tượng nổi!"
Tô Vô Kỵ không thể tin được mà nói: "Chỉ là bé gái mấy tuổi mà thôi, sao lại có uy thế của chuẩn tiên đế chứ!"
"Không chỉ là chuẩn tiên đế đâu!"