Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 2183




Vốn dĩ Tô Du Du đang tu luyện ở tổ địa nhà họ Tây, nhưng sau khi Tô Tinh Hà rời khỏi, cô bé ấy cũng không thể yên tĩnh được nữa.  

Ngay ngày hôm qua, Tô Du Du lại nhận được tin tức của Tây Dao, biết được Tây Dao muốn rời khỏi trái đất, cô bé ấy càng không thể nào ở  tịnh tâm ở lại tổ địa nhà họ Tây để tu luyện được nữa.  

Mặc dù Tây Dao muốn để cô bé ấy ở lại tổ địa nhà họ Tây, đợi đến khi Tô Thương đến đón Tô Du Du, nhưng cô bé ấy vẫn muốn tự mình rời khỏi tổ địa nhà họ Tây.  

Tô Tinh Hà còn nhỏ như vậy, cũng đã có thể bỏ nhà đi, một mình lang bạt ở bên ngoài, thực lực của mình còn cao hơn cả Tô Tinh Hà, tại sao không thể một mình đi tìm cha?  

Suy nghĩ này ở trong lòng Tô Du Du càng lúc càng lớn mãnh liệt, cho nên cô bé ấy một mình tìm được trang viên nhà họ Tô ở Giang Bắc.  

Ai biết được khi vừa đến trang viên, thì đã nhìn thấy được một chiếc váy thật xinh đẹp đang trôi lơ lửng giữa không trung.  

Tô Du Du lập tức bị chiếc váy dài lưu tiên thu hút ngay, thực sự quá đẹp, thật là muốn có được mà!  

Vương Dương Minh lúc này đang ngồi xếp bằng tĩnh tọa, luyện hóa đan dược cứu mạng, ông ấy không hề quen biết Tô Du Du, cũng không biết Tô Du Du là người nhà họ Tô.  

Lần đầu tiên ông ấy nhìn thấy Tô Du Du thì đã có ấn tượng cực kỳ tốt với Tô Du Du.  

Một tiểu loli thật dễ thương thật đáng yêu mà.  

Điều quan trọng nhất chính là khá nhút nhút, điềm đạm đáng yêu, khiến cho người khác thương yêu, đây mới là dáng vẻ mà đứa bé năm tuổi nên có.  

Cùng tuổi tác, mà đem so sánh với cái tên hung hãn Tô Tinh Hà kia, thật sự là quá tàn khốc.  

Tiểu loli này thoạt nhìn thoải mái hơn nhiều, ha ha, thật dễ thương, thật sự muốn véo khuôn mặt của cô bé ấy một cái.  

Lúc này, Vương Dương Minh đã luyện hóa một phần đan dược, thương thế vẫn đang dần dần hồi phục, hiện tại ông ấy không hề có sức lực chiến đấu.  

Chẳng qua là đối diện với Tô Du Du, Vương Dương Minh cũng không có cảnh giới phòng bị, thậm chí là không hề đề phòng.  

Suy cho cùng đối diện chỉ là một cô cô gái nhỏ bốn năm tuổi, một cô nhóc mỏng manh điềm đạm đáng yêu thôi.  

Cho nên, Vương Dương Minh cũng chẳng muốn dò xét thực lực của Tô Du Du, ông ấy cảm thấy không cần thiết, hiện tại ông ấy đang bị thương, dò xét một chút cũng sẽ tốn rất nhiều sức lực.  

“Bạn nhỏ.”  

Lúc này, Vương Dương Minh vừa luyện hóa đan dược, vừa giương vẻ mặt hiền lành nhìn Tô Du Du, cười hỏi: “Cháu tên là gì thế, đến nơi này làm gì?”  

“Cháu tên là Du Du.”  

Tô Du Du trả lời câu hỏi đầu tiên, nhưng cũng không trả lời tiếp câu hỏi thứ hai, điều này làm cho Vương Dương Minh tràn ngập cảnh giác.  

“Du Du à, cái tên thật dễ nghe.”  

Vương Dương Minh khẽ cười, sau đó trấn an cô bé: “Du Du, cháu không cần lo lắng, chú không phải người xấu, cháu nhìn quần áo của chú xem, thực ra chú là đạo sĩ, là kiểu đạo sĩ rất lợi hại đấy.”  

“Ồ.”