Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 213




Lý Nguyệt nghiến răng, tự hỏi tự trả lời nói: "Ông ấy nói nếu như em còn cãi nhau với anh, thì tự mình bạt tay vào miệng hai cái, bởi vì em phải biết thẹn với anh."  

"Nếu như em không tự đánh thì sau khi ông biết ông sẽ đánh em, còn nói từ nay về sau, anh không đến nhà họ Lý đón em thì em không được rời khỏi trang viên nửa bước." Lý Nguyệt buồn bực nói.  

Loading...

"F*ck, ông nội Lý còn thân hơn cả ông nội ruột của anh nữa, đối với anh tốt quá đi!"  

Advertisement

Tô Thương sau khi nghe thấy những lời này thì lập tức trong bụng nở hoa, vui vẻ cười nói: "Vợ à, cho nên em phải khách sáo với anh một chút, bắt buộc phải nghe theo lời anh đó, bây giờ anh là người có chỗ dựa rồi nha."  

"Anh câm miệng đi, anh là đồ lừa đảo!" Lý Nguyệt tối sầm mặt lại nói.  

Tô Thương cười khổ nói: "Sao anh lại trở thành kẻ lừa đảo rồi?"  

"Anh rõ ràng là Tô Huyền Thiên, tại sao lại không nói cho em biết?" Lý Nguyệt nghi hoặc nói.  

"Em cũng không có hỏi mà."  

"Xì!"  

Lý Nguyệt làm vẻ mặt đáng yêu, bĩu môi rồi hiếu kỳ hỏi: "Không đùa nữa, nói thật đi, Tô Thương, bây giờ anh mạnh như vậy, có chuyện gì đặc biệt muốn làm không?"  

"Có, đương nhiên là có." Tô Thương nghiêm chỉnh gật đầu nói.  

"Chuyện gì, tiện nói cho em nghe một chút không?"  

"Tiện."  

Tô Thương nhìn Lý Nguyệt trên màn hình, rồi nghiêm túc nói: "Nhưng chuyện anh muốn làm vô cùng thô bạo, chắc chắn sẽ nhìn thấy máu, còn kèm theo tiếng la hét nữa, còn có hàng vạn sinh linh bị chết oan uổng, em chắc là muốn nghe chứ?"  

"Khoa trương như vậy sao? Chắc chắn!"  

Vốn dĩ Lý Nguyệt chỉ tùy tiện hỏi nhưng nghe Tô Thương miêu tả xong thì lòng hiếu kỳ của cô đã được dẫn dắt lên, mặt tràn đầy mong chờ Tô Thương ở bên kia màn hình.  

"Được thôi, dù sao chuyện này nói với em cũng không sao, anh nói cho em biết vậy."  

Tô Thương gật gật đầu, biểu cảm nghiêm túc nói: "Chuyện anh muốn làm nhất chính là cùng với em, ôm em, rồi khiến em..."  

Bánh bao súp?  

Tô Thương ngồi ở bên cạnh mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, sau khi phản ứng lại thì cũng không nhịn được mà bật cười.  

Cha vợ đúng là một đóa hoa tươi mát, thoát tục kỳ lạ, hiếm thấy mà.  

Ăn, ăn, ăn, chỉ biết đến ăn, ăn bữa bánh bao súp mà đã tốn hết mười vạn, nghe là biết có gì sai sai rồi mà.  

Lúc trước ông ta còn dương dương tự đắc, bây giờ mới biết, cái gì gọi là thông minh quá là sẽ bị thông minh hại.  

“Lý Khuê Võ, hôm nay ông phải nói rõ cho tôi, mười vạn  này rốt cuộc là tiêu đi chỗ nào hả?” Lúc này, Hàn Vân Hà trầm giọng nói.  

“Vân Hà, bà nhỏ tiếng một chút, con rể vẫn còn đang ở bên cạnh kìa, đợi lát nữa tôi giải thích rõ ràng với bà.”  

Lý Khuê Võ bước đến trước mặt Hàn Vân Hà, sắc mặt vô cùng khó coi, hạ giọng nói: “Con rể lần đầu tiên gặp bà, đừng để cho con rể nhìn thấy trò cười của chúng ta.”  

“Ha ha, Lý Khuê Võ, đừng có mà giở trò nữa, tôi chỉ muốn nghe câu giải thích thôi.”