Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 2013




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hồng Phất tiếp tục nói: "Vì thế, bà mới đi tới hoàng cung, khi đó thái tổ Long Bình Sinh của cháu, chính là hoàng thượng."  

"Bà tìm ông ta nói rõ mọi chuyện, thậm chí phải dùng vũ lực áp bức, khi đó bà đã là  Giả Đan cửu chuyển rồi, lại là vô địch trong những người cùng cảnh giới."  

Hồng Phất nói ra: "Bà biểu hiện sẽ che chở Long thị, nhưng có điều kiện trao đổi, ông ta phải vì bà mà cung cấp dược tài cùng linh thạch."  

"Dưới sự uy hiếp của bà, Long Bình Sinh đồng ý, khi đó Long Bình Sinh ôn tồn lễ độ, có tri thức hiểu lễ nghĩa, là một thiếu gia nhẹ nhàng tuấn tú"  

Hồng Phất nói đến đây, khó được lộ ra một nụ cười: "Sau khi bà ở lại hoàng cung, ông ta thường thường tìm tới bà, tiếp cận bà, từ từ bà mới phát hiện, ông ta... ông ta đang theo đuổi bà."  

"Bà vốn là Hồng Phất Vũ Đế không biết tình yêu là thứ gì, ông ta biết bà hiểu được hệ thống cổ võ, nên tìm bà xin chỉ dạy cho, những thứ bà đã chỉ cho ông ta giúp ích cho ông ta rất nhiều."  

"Từ đó về sau, ông ta càng thêm si mê bà, gần như cùng bà như hình với bóng, bà truyền thụ võ học cho ông ta, ông ta đưa bà đi hành tẩu tứ phương, cứ như vậy, hai người ở cùng một chỗ, thời gian này cũng là mười mấy năm, cực kỳ hạnh phúc."  

"Chúng ta đã từng thề non hẹn biển, thế sự xoay vần mà hứa hẹn, thề đời này không rời không bỏ, sống chết có nhau..."  

Hồng Phất ngay sau đó, nghiến răng nghiến lợi nói ra: "Nhưng mà những cái gọi là lời thề này, không có chút ý nghĩa nào!"  

"Đàn ông, luôn luôn có mới nới cũ, có ai có thể giữ vững lời thề của mình trước những cô gái khác được chứ!"  

Hồng Phất tức giận nói: "Chúng ta đã ở cùng một chỗ thời gian lâu dài, về võ học thì ông ta cũng đạt tới lục địa Võ Thần đỉnh phong, đó là trước khi giới luyện võ biến đổi, người luyện võ có khả năng đạt tới cảnh giới tối cao rồi, từ đó về sau, ông ta liền đối xử với bà với thái độ chán ghét, luôn luôn trốn tránh bà, hoàn toàn không hề muốn gặp mặt bà."  

"Thậm chí thời điểm bà mang thai, sinh con, ông ta vậy mà có thể cùng với những đứa con gái khác khác tằng tịu với nhau!"  

Hồng Phất nghiến răng nghiến lợi nói: "Điều này khiến bà không thể chịu được, sau khi biết được việc này, lập tức phế đi vị trí hoàng đế của ông ta, đưa ông ta đi giam lỏng trong hậu cung.”  

“Khi đó, con nối dõi của bà còn chưa trưởng thành, vì để sưu tập những tư nguyên trong thiên hạ mà bà buông rèm nhấp chính, nắm giữ triều chính.”  

Hồng Phất cười lạnh nói: "Tất cả mọi người cảm thấy, Long Bình Sinh là vì say mê võ học, cho nên mới không để ý tới triều chính, thực tế thì là bị bà giam lỏng."  

"Cái gì."  

Long Hành Thiên nghi ngờ nói: "Thái mẫu, nếu bà đã có thực lực giết ông ta, dứt khoát gạt bỏ không được sao, vì sao mà tùy ý lợi dụng tàn khuyết  m Dương Long thần công của cháu giết ông ta chứ?"  

"Ha ha, lúc ấy bà cũng không biết bí mật của Long thị, còn tưởng rằng  m Dương Long thần công có cái gì tai hại, nên dự định để lão già kia thử một lần."  

Hồng Phất nói tiếp: "Còn nữa, bà... cuối cùng vẫn là không đành lòng tự mình ra tay."  

Vừa nói, Hồng Phất thở dài một hơi: "Aiya, dù sao cũng sinh sống với nhau mấy trăm năm, mấy trăm năm đó."  

Long Hành Thiên không tiếp tục hỏi nữa, anh ta đại khái có thể cảm nhận được tâm tình của thái mẫu, sau đó hỏi: "Nếu đã như vậy, thái mẫu, núi lớn ở Vân cương bên kia, chúng ta cần phải đi qua đó..."  

"Không!"  

Hồng Phất quả quyết nói ra: "Lão già kia đáng chết, bà không