Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 1958




Phong Khê thiếu gia chắc chắn nói: "Tin tưởng tôi, vừa rồi tôi ẩn giấu thực lực, chỉ cần tôi toàn lực ra tay, Tô Thương chắc chắn phải chết không nghi ngờ, tôi có thểl ập tức xóa sổ cậu ta!"  

Thanh Hải nghe được Phong Khê thiếu gia truyền âm, cũng không có đáp lại, mà chính là lộ ra một nụ cười.  

Việc đã đến nước này, ông ta không cần thiết ngụy trang nữa.  

Bởi vì anh ta nhận ta được, Tô Thương đồng thời khống chế hai món chí bảo, cực kỳ phí sức.  

Dù là không có Phong Khê thiếu gia, Thanh Hải bộc lộ ra thực lực cảnh giới Hóa Thần, cũng có thể gi ết chết Tô Thương.  

"Tôi đã nhìn ra, Tô Thương ưa thích dùng tháp Hư Không phòng ngự, nếu như tháp Hư Không không rời khỏi cậu ta, chỉ sợ tôi không cách nào công phá  hàng vạn luồng ánh sáng được."  

Phong Khê thiếu gia chưa thấy Thanh Hải trả  lời, còn tưởng rằng Thanh Hải đồng ý, dù sao trong mắt anh ta, Thanh Hải chỉ là tiểu đệ mà thôi, chắc chắn sẽ nghe theo chính mình phân phó, thế là nói tiếp: "Sau đó tôi giả vờ bỏ trốn, Tô Thương muốn giết tôi, chắc chắn sẽ không kịp chờ đợi mà dùng hai món chí bảo cùng lúc để công kích tôi, để giữ tôi lại."  

"Cũng đúng lúc này, anh đến đây ngăn cản hai món chí bảo, còn tôi thì đi giết Tô Thương, lấy tâm thế sét đánh không kịp bưng tai, cậu ta chắc chắn không cách nào tránh né."  

"Coi như cậu ta muốn điều động tháp Hư Không phòng thủ, cũng đã không còn kịp rồi, đến lúc đó cậu ta không chết, thì cũng phải chết"  

Phong Khê thiếu gia càng ngày càng kích động, nhìn sang Thanh Hải mà nói: "Tôi bắt đầu đây, Thanh Hải, anh chuẩn bị sẵn sàng đi!"  

Truyền âm kết thúc, Phong Khê thiếu gia lập tức hành động, thả người xuyên qua tháp Hư Khôngđang làm bình phong bí mật theo hướng đông mà chạy trốn.  

Có điều.  

Tô Thương lại đứng tại chỗ, trơ mắt nhìn Phong Khê thiếu gia rời đi, cũng không có ý muốn truy tìm.  

Tô Thương không nhúc nhích, Thanh Hải tất nhiên cũng không nhúc nhích, mà trên mặt nở nụ cười, thích thú đánh giá Tô Thương.  

"Ha ha ha, cái tên ngu ngốc Tô Thương này, chắc hẳn đoán được mưu kế của tôi, không còn dám đuổi."  

"Cậu ta thật đúng là đại ngu ngốc mà, nếu như cậu ta đuổi tới, Thanh Hải tất nhiên ngăn không được hai kiện chí bảo, dù là Thanh Hải ngăn chặn một lát, cũng vô dụng, mình căn bản không có khả năng gi ết chết cậu ta, thậm chí mình có lẽ đều không phải là đối thủ của cậu ta."  

"Kể từ đó, mình và Thanh Hải đều đi không nổi, ha ha ha, đáng tiếc quá, Tô Thương quá nhát gan."  

"Thanh Hải cũng là một cái tên ngu ngốc, mình nói cái gì anh ta cũng tin cái đó, loại người này đi đến trái đất, có làm được cái gì, bị mình lừa dối như thế, mình bán anh ta đi, anh ta cũng muốn kiếm tiền thay mình, ha ha ha!"  

Phong Khê thiếu gia phát hiện Tô Thương không có đuổi theo, sướng đến phát rồ rồi, trong lòng khinh bỉ Tô Thương cùng Thanh Hải một trận, sau đó đi bộ không ngừng, vội vàng chạy trốn.  

Mặc dù lần này tổn binh hao tướng, nhưng cái này cũng không đáng kể, chỉ cần Viêm Long Tiên Đế đến, Tô Thương tất nhiên không đủ gây sợ.  

...  

Một bên khác.  

Tô Thương cùng Thanh Hải, mặt đứng đối diện, bốn mắt nhìn nhau, không ai ra tay trước.