Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 1957




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cái bí thuật này quả thật không tệ, Tô Thương vừa rồi tận mắt thấy Thụ Công bị chìa khóa của Đông phủ đánh nổ, đều tưởng là đối phương chắc chắn phải chết không nghi ngờ rồi.  

Dưới tình huống bình thường, thân thể phát nổ, đối thủ cũng không chắc chắn sẽ chết, bình thường Tô Thương đều sẽ đánh bay hồn phi phách tán.  

Nhưng vừa lúc nãy, linh hồn của Thụ Công cũng tán thành vô số phần, đây cũng là nguyên nhân Tô Thương nhận định Thụ Công chắc chắn phải chết.  

Nhưng đâu ai biết được, Thụ Công vậy mà quỷ dị sống lại.  

Tất nhiên.  

Thời kỳ mà Tô Thương toàn thịnh, ngược lại cũng có thể làm được điều này, nhưng loại tình huống này gây dựng lại phục sinh, sau phục sinh tất nhiên hết sức yếu ớt.  

Có điều.  

Thụ Công  sau khi phục sinh, giống như lúc trước chưa từng bị thương, lực chiến đấu vẫn ở vào trạng thái đỉnh phong như cũ.  

Cái này rất mạnh mẽ!  

Cho nên, Tô Thương chọn trúng cái bí thuật này, quyết định lấy ra trí nhớ của Thụ Công.  

"Không tệ!"  

"Cực kỳ huyền diệu, ha ha, không ngờ loại bí thuật này, lại được đồ bỏ đi Thụ Công này nắm trong tay."  

"Hả, thì ra từng ở Huyền Thiên Tiên Vực từng có kỳ duyên gặp à, được lắm, được lắm, bây giờ bí thuật này thuộc về mình rồi."  

Tô Thương đối với bí thuật nối liền lại máu thịt này cực kỳ hài lòng, đồng thời nhìn về phía  Thụ Công đang nửa chết nửa sống, cười lạnh nói: "Cảm ơn anh, tôi cho anh chết thoải mái vậy."  

Nói xong, Tô Thương không lưu tình chút nào, bỗng nhiên đưa tay, sau một giây Thụ Công liền hoàn toàn chết đi.  

Vì để đề phòng bất trắc xảy ra, đến linh hồn Thụ Công, cũng bị Tô Thương lấy bí thuật câu hồn hấp thu.  

"Phong Khê thiếu gia!"  

Sau khi gạt bỏ Thụ Công, ánh mắt Tô Thương nhìn  vào trên người Phong Khê thiếu gia, mặt trầm như nước nói: "Bây giờ, đến lượt anh!"  

"Tô Thương!"  

Phong Khê thiếu gia trong mắt lóe lên một vẻ sợ hãi, vụng trộm cân nhắc một phen, cảm thấy mình cùng Thanh Hải hai người liên thủ, chỉ sợ cũng không cách nào chiếm được ưu thế hơn Tô Thương.  

Dù sao bây giờ anh ta hắn mới biết được, Tô Thương có thể đồng thời khống chế hai món chí bảo.  

Có điều.  

Mặc dù trong lòng rất hoảng, nhưng Phong Khê thiếu gia không biểu hiện ra ngoài, ngược lại bên ngoài lại có lòng tin tràn đầy, bí mật truyền âm nói: "Thanh Hải, đừng sợ, cậu ta không làm gì được chúng ta đâu!"  

"Đợi chút nữa chúng ta đồng loạt ra tay, cậu ta chắc chắn phải điều khiển hai món chí bảo, phân biệt chia ra đấu với chúng ta."