Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 1924




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nghĩ tới đây, Bạch Khởi sắc mặt cực kỳ phức tạp, trong mắt tràn đầy lo lắng.  

"Bạch Khởi tiền bối, có phải anh đang quá lo lắng hay không."  

Tô Thương thấy vậy, liền trấn an nói: "Tôi nghe nói Tổ Long đã là tiên đế đỉnh phong rồi, lại có cực ít đối thủ."  

"Với thực lực của anh ấy, dù là ở Ngoại vực, cũng đều thuộc về bá chủ một phương, ai có thể giết anh ấy được chứ?"  

Tô Thương tiếp tục trấn an nói: "Cho dù có người thực sự làm được, sao lại thả chìa khóa của Đông phủ ra được chứ?"  

"Đế khí không có chủ nhân, ở trước mặt cường giả Tiên đế chính thức, cũng như dê đợi làm thịt."  

Tô Thương tiếp tục nói: "Nếu như Tổ Long thật sự gặp đối thủ cường đại, bị đối phương gạt bỏ, bọn họ tất nhiên sẽ khống chế chìa khóa của Đông phủ, đem chiếm thành của mình."  

"Dù sao một cái đế khí, có ý nghĩa vô cùng lớn, sau khi loại bỏ hết dấu vết của chủ cũ, có thể ban thưởng cho tiểu bối, cũng có thể giữ lại cho chính mình, thời khắc quan trọng ném ra đế khí cho nó tự nổ, nguy hiểm cực kỳ kinh người, có thể giữ được tính mạng, có thể đả thương đối thủ, ai nhìn thấy đế khí mà từ bỏ lấy nó về được chứ?"  

Tô Thương khẽ cười nói: "Vì thế, chỉ với chuyện chìa khóa của Đông phủ ở trái đất, không thể kết luận Tổ Long gặp phải nguy hiểm được."  

"Cậu nói có lý."  

Sau khi nghe được lời Tô Thương nói, Bạch Khởi nhẹ gật đầu, sau đó lo lắng nói: "Đã qua hơn hai nghìn năm rồi, Tổ Long đến nay chưa về, cũng không biết ở Ngoại vực như thế nào ròo."  

"Hai ngàn năm mà thôi, đối với người tu chân mà nói, chẳng qua là một cái búng tay." Tô Thương cười cười.  

"Quả thật như thế, Tổ Long sau khi đi, tôi sử dụng phong ấn, chỉ chớp mắt đã qua hai ngàn năm, thế sự xoay vần, đối với người tu chân mà nói, chỉ là một chớp mắt mà thôi."  

Bạch Khởi nhìn về phía Tô Thương, sau đó nghi ngờ nói: "Tô Thương, cậu đối với những chuyện khác ở cấp bậc Tiên đế, hình như còn  hiểu hơn tôi đó, cậu chẳng qua là cảnh giới Nguyên Anh mà thôi, làm sao lại hiểu nhiều như vậy được?"  

"Ha ha."  

Tô Thương thuận miệng nói ra: "Tôi thích đọc sách, tôi từng đọc qua rất nhiều sách cổ, nên cũng có chút cảm giác được."  

"Là thế à."  

Bạch Khởi lộ ra một nụ cười, rõ ràng không quá tin tưởng lời giải thích này, ngay sau đó anh ấy lại nhìn chìa khóa của Đông phủ một chút, sau đó dò hỏi: "Cậu có thể khống chế chìa khóa của Đông phủ?"  

"Ừm, như anh thấy đó, tôi đã là chủ nhân của chìa khóa của Đông phủ rồi, tất nhiên có thể tùy ý khống chế sử dụng nó."  

Tô Thương nói tiếp: "Chỉ có điều cảnh giới của tôi tương