*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khuôn mặt ố vàng của Y Đằng lộ ra một nụ cười tham lam, thản nhiên nói: "Nào, mang cô ấy đi cho tôi, đêm nay sau khi giết chết Tô Huyền Thiên, tôi sẽ dùng cô ấy làm phần thưởng cho mình."
"Vâng."
Học trò của võ quán Bình Đảo nghe lệnh, liền cười nham hiểm sau đó cùng tiến nhanh về phía Lý Nguyệt.
Advertisement
"A."
Khuôn mặt xinh đẹp của Lý Nguyệt bị dọa cho biến sắc, vội vàng chạy trốn.
"Con gái, đừng sợ!"
Lý Khuê Võ nhìn thấy như vậy thì không thèm để ý nhiều nữa, mà trực tiếp xông đến đánh lui mấy tên học trò của võ quán, kéo Lý Nguyệt ra phía sau lưng mình.
"Ộc!"
Mấy tên học trò của võ quán chẳng qua cũng chỉ là cảnh giới âm kình mà thôi, bị Lý Khuê Võ đánh cho hộc máu ra, chạy trở về lại bên cạnh Y Đằng.
"Đồ bỏ đi!"
Y Đằng lạnh lùng nhìn tên đó, rồi lập tức ra tay, trong nháy mắt đã giết chết tên đó.
Tên học trò võ quán Bình Đảo này đến chết cũng không ngờ tới, là sẽ chết trong tay người của mình.
Tiện tay vứt xác chết qua một bên, sắc mặc Y Đằng trầm lại, chăm chú nhìn Lý Khuê Võ rồi lạnh lùng nói: "Cảnh giới hóa kình mà thôi, cũng dám phá hỏng chuyện tốt của tôi sao, muốn chết!"
Vừa dứt lời.
Y Đằng cầm thanh kiếm katana trong tay, một lần nữa sử dụng Nhất Kiếm Lưu, ánh kiếm tỏa ra ánh sáng lạnh lùng, hướng đến Lý Khuê Võ mà chém giết.
Lý Khuê Võ giật nảy cả mình, ngạc nhiên trừng to mắt, ông ta có thể cảm nhận được ánh sáng lóe lên của thanh kiếm này, nhưng căn bản không có năng lực để tránh thoát đi được, trong nháy mắt ông ta vô cùng sợ hãi.
Lẽ nào.
Mình cứ chết đi như vậy sao?
Keng!
Nhưng tiếp theo đó, một cảnh tượng quỷ dị đã xảy ra, hiện trường bỗng xuất hiện một rào chắn bằng một luồng năng lượng khổng lồ, đem Lý Khuê Võ và Lý Nguyệt che chắn vào bên trong.
Cùng lúc đó, một chiếc vớ đen từ trong áo của Lý Nguyệt bay vọt ra, tản ra uy thế vô cùng cường đại, lơ lửng giữa không trung.
Chiếc vớ phù lục lúc trước Tô Thương tặng đã được khởi động!