*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Cái gì!”
“Võ tôn đỉnh phong!”
Lý Nguyệt giật nảy người, không ngờ rằng mình và Trương Thanh thủy lại cùng một cảnh giới.
“Ừm,tất cả là nhờ có sự giúp đỡ của Tô Thiếu gia, đã khiến năng lượng trong cơ thể của tớ tiêu hóa hết, như vậy mới có cơ hội đặt chân đến cảnh giới võ tôn đỉnh phong.” Trương Thanh Thủy cười nói.
Lý Nguyệt nghi ngờ nói: “Bản thân Tô Thương cũng chỉ mạnh hơn thiên tông một chút, sao anh ấy lại giúp cậu thăng cấp lên võ tôn đỉnh phong chứ.”
“Tô thiếu gia mạnh hơn thiên tông một chút á?”
Trương Thanh Thủy bỗng ngây ngẩn cả người, nghĩ mãi mà không rõ tại sao Lý Nguyệt lại có kiến thức này.
Dưới núi Cửu Phong, đến nguyên anh đỉnh phong Tô thiếu gia cũng có thể giết được, thậm chí có thể so sánh với võ thánh đỉnh phong, đâu phải mạnh hơn thiên tông một chút đâu ta?
“Lý Nguyệt, có phải cậu có nhầm lẫn gì đó với Tô thiếu gia không…” Trương Thanh Thủy đang chuẩn bị giải thích.
Nhưng lúc này, Trương Mộ Cổ lại giật giật áo của cô ấy.
Tô Thương cũng vội truyền âm nói: “ Chị Thanh Thủy, bây giờ Lý Nguyệt chưa biết thực lực của em.”
“Nửa năm trước thông qua một chút lợi ích của cải biến giới luyện võ, em đã để cho cô ấy một bước lên mây đặt chân đến cảnh giới võ tôn, cô ấy không biết tất cả những điều này là do em làm.”
“Lần này em trở lại Giang Bắc, cô ấy liền che giấu thực lực, chắc là muốn tìm cơ hội để gây bất ngờ cho em.”
Tô Thương tiếp tục truyền âm nói: “Dù sao thì trong lúc rảnh rỗi, em có thể chơi với cô ấy một lát, mong chị Thanh Thủy sẽ thay em bảo vệ bí mật này, đừng nói cho cô ấy vội.”
Sau khi nhận được truyền âm, Trương Thanh Thủy lạng lẽ gật đầu, coi như đã đồng ý.
Đồng thời.
Từ điểm này, Trương Thanh Thủy đã nhìn ra được, Tô Thương yêu chiều Lý Nguyệt đến mức nào.
Chỉ có thực sự yêu một người, thực sự quan tâm một người con gái, thì mới có thể dung túng đối phương, cùng đối phương diễn kịch phải không nào?
“Ca Ca, ban nãy cậu muốn nói gì thế?” Lúc này, Lý Nguyệt tò mò hỏi.
“Tớ muốn nói là, lúc trước tớ có chút nhầm lẫn và thành kiến với Tô thiếu gia.”
Trương Thanh Thủy phản ứng rất nhanh, khẽ cười nói: “Bây giờ tớ mới biết, Tô thiếu gia là một người tốt.”
“Chị Thanh Thủy quá khen rồi.”
Tô Thương tiếp lời nói: “Thực ra, chị có thể mạnh lên như thế, hoàn toàn là do tố chất trời sinh của chị, thêm nữa lại có tài nguyên của Trương Vân Hải đã lãng phí trong hai năm qua, nên không liên quan gì đến em lắm.”