*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Vợ à, trời đã tối rồi, em làm gì vậy, sao mà chậm chạp thế.” Tô Thương cười nói.
“Em... Em ngủ đây.”
Lý Nguyệt thuận miệng ứng phó, thực ra cô ấy đang tu luyện.
“Được rồi.”
Tô Thương đương nhiên biết vợ đang làm gì, trước đó anh ấy đã cảm nhận được luồng sóng chân khí trong phòng rồi, chỉ là anh ấy không muốn vạch trần vợ mình, rồi khẽ cười nói: “Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta đi ăn lẩu đi, anh không thể chờ được nữa rồi, vừa nghĩ tới vị tê cay của cửa tiệm kia, anh đã không nhịn được mà chảy nước miếng rồi đây này.”
“Ừm, vâng.”
Lý Nguyệt gật đầu, sau đó nói: “ Nhưng Tô Thương, anh ăn lẩu tê cay là được rồi, hôm nay em muốn ăn lẩu thường.”
“Sao vậy, cái này không hợp với thói quen của em, không phải em thích ăn lẩu tê cay nhất sao?” Tô Thương nghi ngờ nói.
“Em... Hôm nay em tới tháng, không ăn cay được, nếu không bụng sẽ khó chịu đó.” Lý Nguyệt giải thích, khuôn mặt xinh xắn của cô hơi ửng hồng.
“M* ki*p!”
Tô Thương biết được nguyên nhân, bỗng vô cùng khó chịu, nghiến răng nói: “Vợ ơi, có phải bà dì của em có ý kiến gì với Tô Tương anh không vậy, khó khăn lắm anh mới trở về, thế mà bà dì cũng tới theo, tức chết anh mất.”
“Phù.”
Lý Nguyệt không nhịn không được liền cười ra tiếng: “Đúng đúng đúng, chính là có ý kiến với anh đấy, anh muốn sao.”
"Hừ, đêm nay anh muốn chiến đấu hăng hái một phen với bà dì của em, xem xem nó còn dám gây thêm phiền phức cho anh không.” Tô Thương hung hãn nói.
“Em chê nha, Tô Thương, anh nói cái gì đó, có biết xấu hổ hay không thế.” Lý Nguyệt ngượng ngùng trợn mắt liếc nhìn Tô Thương một cái.
“He he, anh đùa thôi mà vợ, không sao, không phải là mấy ngày thôi sao, anh nhịn được.”
Tô Thương cười cười, đương nhiên không thể làm như vậy, sau đó nói: “Đi thôi, đi ăn lẩu thường thôi.”