Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 1797




"Anh không phải đã nói rồi sao, ngày sau sẽ vượt qua cả tôi, dựa vào tư chất của anh lúc trước chắc chắn sẽ không có khả năng vượt qua tôi được."  

Tô Thương thấy vậy, khẽ cười nói: "Lúc nãy, tôi đã đem một luồng long khí cực lớn rót vào trong cơ thể của anh, bây giờ thiên tư của anh đã được nâng cao lên rất nhiều rồi."  

"Đương nhiên, bây giờ anh vẫn chưa có cơ hội vượt qua tôi, anh vẫn phải có thêm thứ này nữa."  

Advertisement

Nói xong, Tô Thương liền giơ ngón tay lên, ngón tay chĩa thẳng vào Từ Nhị, rồi từ đó phát ra một tia sáng bắn thẳng vào trong đầu Từ Nhị.  

"Đây chính là Thăng Long quyết tôi đã nâng cấp lên để thích hợp với hệ thống luyện võ, anh tự mình nghiên cứu cho tốt đi."  

Advertisement

Làm xong tất cả, Tô Thương cười nói: "Có Thăng Long quyết cộng với long khí rồi, thì nền móng lớn mạnh của anh đã được nâng cao vô hạn rồi, còn việc anh có thể đi đến mức nào thì phải xem tạo hóa của chính anh."  

"Long khí!"  

"Thăng...Thăng Long quyết!"  

Từ Nhị vô cùng ngạc nhiên, biểu cảm hết sức phức tạp, nhìn Tô Thương, giọng run run nói: "Tôi vô lễ với anh như vậy, tôi cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý chịu chết, anh... anh không giết tôi sao?"  

"Bây giờ anh quá yếu, còn chưa có đủ tư cách để tôi giết, nỗ lực tu luyện đi, tranh thủ một ngày nào đó, có thể cùng tôi đấu một trận, đến lúc đó, tôi có thể sẽ không cần phải lưu tình nữa."  

Tô Thương bước nhanh đến bên cạnh Từ Nhị, nhìn thẳng vào anh ấy, khóe miệng nhếch lên nói: "Tôi rất mong chờ ngày đó, đừng để tôi phải thất vọng."  

Lưu lại một câu nói xong thì Tô Thương nhanh chóng rời đi.  

Quách Ý, Nam Cung Dận, cũng theo sát phía sau.  

"Từ Nhị, tên tiểu tử nhà cháu đúng là trong họa được phúc rồi, những ngày tháng sau này, cứ an tâm mà tu luyện đi nhé."  

Thiên Niên Sát căn dặn Từ Nhị một hai câu, sau đó lại mang theo mấy phong chủ núi Cửu Phong đuổi theo Tô Thương.  

Rất nhanh, ở nơi đó chỉ còn lưu lại một mình Từ Nhị.  

Anh ấy nhìn theo bóng lưng rời đi, cảm nhận long khí thần bí trong cơ thể của mình cùng với Thăng Long quyết huyền ảo phức tạp, trong lòng cảm xúc ngổn ngang.  

Từ Nhị biết, Tô Thương căn bản không có ý khiêu khích anh ấy, cũng không có coi thường anh ấy, nếu không cũng sẽ không tặng cho anh ấy long khí và Thăng Long quyết.  

Tô Thương đơn giản chỉ muốn bồi dưỡng anh ấy, muốn anh ấy lớn mạnh lên, sở dĩ Tô Thương nói những lời đó chỉ là muốn cho anh ấy có động lực tu luyện mà thôi.  

Rõ ràng bản thân mình bất kính với Tô Thương đủ đường, thậm chí cứ mở miệng là khiêu khích anh ấy, nhưng đối phương lại ra tay lưu tình, không những không giết mình mà còn cho mình cơ hội trở nên mạnh hơn.  

Điều này khiến Từ Nhị cảm động vô cùng, anh ấy nhìn theo bóng lưng của Tô Thương trực tiếp quỳ một chân xuống, hai tay chắp lại.  

"Tô..."  

Từ Nhị định gọi là Tô Thương, nhưng lời chưa ra khỏi miệng thì lại ý thức được như vậy không được đúng, thế là anh ấy liền đổi thành: "Tô thiếu gia, ân tình ngày hôm nay, Từ Nhị tôi xin nhận, ngày sau nhất định sẽ báo đáp!"