Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 1743




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Tô minh chủ, còn nữa, quyết định nhờ vào ngoại vực, chính là mất tên lãnh đạo của gia tộc Đông Phương làm đấy ạ, không liên quan gì đến chúng tôi hết.”   

Rất nhiều cao thủ của gia tộc Đông Phương, cố gắng giải thích, mọi người đều rất sợ hãi.   

“Ha ha!"  

Advertisement

Tô Thương thì lại nở một nụ cười lạnh lùng, trầm giọng nói: “Nói như vậy, nhưng các người vẫn vinh dự nhờ vả vào ngoại vực, dựa vào việc trấn giữ cao thủ ngoại ngoại vực để kiêu ngạo, nhằm vào điểm này, các người phải bị trừng phạt.”   

Phốc phốc phốc!  

Advertisement

Vừa nói xong, Tô Thương ra tay một cách quyết đoán, giữa hai ra giữa, tàn sát hết toàn bộ cao thủ của gia tộc Đông Phương, chỉ giữ lại đúng một người.   

“Ông chủ của gia tộc Đông Phương các người, sao lại không tới, bây giờ ông ta đang ở đâu?” Tô Thương lạnh lùng hỏi dò.   

“Ông... Ông chủ bế quan, nửa năm trước đã bế quan rồi, lâu rồi tôi cũng không nhìn thấy ông ấy.”   

Người sống sót này quỳ trên mặt đất, họng run lẩy bẩy nói: “Tô minh chủ, cầu xin cậu đừng giết tôi, tôi không dám làm việc cho ngoại vực nữa.”   

“Muộn rồi!”  

Khuôn mặt Tô Thương trầm ngâm, đưa tay ra một lần nữa, chém chết người này luôn.   

Hôm nay, rất nhiều những cao thủ của thập đại cổ tộc tới.   

Mà người tu chân của trái đất, dường như đều ở trong thập đại cổ tộc.   

Tô Thương không thể đuổi cùng giết tận, để tránh cắt đứt sự kế truyền của người tu chân trên trái đất.   

Nhưng giết gà dọa khỉ thì nhất định phải làm, để gõ một hồi chuông cảnh báo đối với những người tu chân này, để bọn họ biết, gia nhập vào ngoài vực thì không có kết quả tốt đẹp gì.  

“Các người cũng nhìn thấy rồi đấy, người ngoại vực, không phải là không đối đầu được, hôm nay tôi không giết các người, là để cho các người một cơ hội, nếu lần sau lại để tôi nhìn thấy các người trên cùng một chiến tuyến với người ngoại vực nữa, thì đừng trách tôi không sách sáo!”    

Tô Thương lạnh lùng nói, đồng thời thể hiện ra sự uy nghi kinh khủng khiếp, bao phủ toàn bộ hiện trường, khiến những người tu chân kia, nơm nớp lo sợ.  

“Cảm ơn Tô minh chủ ban ơn.”  

“Cảm ơn Tô minh chủ ban ơn.”  

“Cảm ơn Tô minh chủ ban ơn.”  

Mọi người như trút được gánh nặng, nhao nhao dập đầu, hoàn toàn bị khuất phục bởi sự oai nghiêm uy thế của Tô Thương.   

“Quách Ý.”