Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 1705




Soạt!  

Ngay sau đó, một thanh niên mặc bộ trường bào màu đen, đột nhiên xuất hiện từ trong không trung, chân đạp hư không, bay về phía cái quạt, dự định ra tay đoạt lấy.  

"Hừ!"  

Advertisement

"Đợi anh cũng lâu rồi đấy!"  

"Tôi ném quạt Thanh Phong ra chính là muốn dụ anh ra!"  

Advertisement

Quách Ý nở một nụ cười nhạo, sau đó động suy nghĩ một cái, quạt Thanh Phong liền tự động bay về trong lòng bàn tay của anh ấy.  

Sau đó.  

Quách Ý cầm trong tay quạt Thanh Phong bay lên giữa không trung, quanh thân anh tản ra khí tức vô cùng mạnh mẽ, âm thầm truyền âm cho Tô Thương: "Cậu chủ, người này để tôi đối phó, trong bóng tối còn có hai người, anh chú ý nhiều hơn nhé, bọn họ chắc chắn không nhịn được nữa đâu, cục diện sau đó liền giao cho anh đến thu dọn, tôi chỉ có thể cầm chân anh ta được một phút mà thôi."  

Quách Ý đã đặt chân đến cảnh giới nguyên anh, đương nhiên sẽ nhìn ra được, trận va chạm vừa rồi, Ngô Thanh ảnh không hề được lợi, thậm chí còn ở thế hạ phong.   

Nhưng điều này, hoàn toàn không đủ để anh ấy ra tay trước.    

Sở dĩ Quách Ý lấy quạt Thanh Phong, dẫn dụ cao thủ ngoại vực ẩn náu trong bóng tối ra ngoài, là vì, anh ấy đã đoán sơ sơ được có người rục rịch hành động, định phối hợp với Phong Khê thiếu gia, để giết Ngô Thanh Ảnh.   

Đương nhiên, Quách Ý có thể đoán được điều này, không phải vì anh ấy mạnh hơn Tô Thương, mà chính là anh ấy tinh ý hơn Tô Thương thôi.  

Thay đổi góc độ suy nghĩ, nếu anh ấy là trợ thủ của Phong Khê thiếu gia, ẩn náu trong bóng tối, đương nhiên sẽ chớp lấy cơ hội này, ra một đòn chí mạng với Ngô Thanh Ảnh.  

Vì để phòng tránh chuyện ngoài ý muốn, nên Quách Ý mới quạt Thanh Phong làm mồi nhử, để ép đối phương ra ngoài.   

Nếu đối phương tiếp tục ẩn náu, vậy thì vừa hay, có thể đem quạt Thanh Phong đưa cho Ngô Thanh Ảnh mượn.   

Dựa vào thực lực của Ngô Thanh Ảnh, nếu có thêm quạt Thanh Phong, đối mặt với Phong Khê thiếu gia tuy nói không thể dễ dàng giành chiến thắng, nhưng cũng không đến mức phải rơi vào thế yếu như vậy.   

Bây giờ ba người đang ẩn náu trong bóng tối, đã ra ngoài một người, nên cũng không có ảnh hưởng gì lắm.   

Quách Ý nắm giữ quạt Thanh Phong, nên vẫn đọ sức được với bọn chúng, dù gì thì quạt Thanh Phong cũng có một phần mười năng lực chuẩn tiên đế.   

“Ừm, tốt, vất vả cho anh rồi.”   

Tô Thương gật gật đầu, truyền âm dặn dò: “Hành động cẩn thận, nếu anh cứ việc đối phó với anh ta, hai người kia, còn tình hình chiến đấu của tiền bối Ngô Thanh Ảnh bên kia, tôi sẽ thường xuyên chú ý đến, có biến gì tôi sẽ ra tay trước tiên.”   

“Tôi che giấu thực lực, hiện trường không ai có thể thấy được cảnh giới thực sự của tôi, tất nhiên có thể ra tay đánh thắng bất ngờ được.”   

Tô Thương nhắc nhở một lần nữa nói: “Nếu anh cảm thấy mình không phải là đối thủ của đối phương, thì lui lại ngay lập tức, đừng có mạo hiểm.”   

“Vâng.”   

Quách Ý lễ phép đáp, sau đó cầm quạt Thanh Phong trong tay, đứng vững vàng giữa không trung, ánh mắt dựng lại trên người chàng trai trẻ khoác hắc bào trên người.