Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 1679




Trong chốc lát, hào quang có ánh vàng bao quanh khắp người Tô Thương, có vô số những dòng chữ nhỏ màu vàng, bay chập chờn xung quanh người.   

Ngay sau đó.  

Tô Thương nâng tay phải lên, bàn tay hướng về phía Kinh Kha, dòng chữ nhỏ kia liền bay về phía Kinh Kha như đàn ong vỡ tổ.   

Advertisement

“Hả?”   

Có thêm chú Thanh Tâm, Kinh Kha nóng nảy, gắt gỏng lúc đầu, giống như được trấn an, từ từ bình tĩnh lại.   

Advertisement

“Tiếp tục, không được dừng!”   

Kinh Kha đã khôi phục lại được một chút lý trí, ngồi khoanh chân lại, vừa vận công pháp, vừa dặn dò Tô Thương tiếp tục, dường như ông ta đang rất hưởng thụ cảm giác được chú Thanh Tâm vây xung quanh.   

Tô Thương đương nhiên không từ chối, mà còn không ngừng thi triển chú Thanh Tâm, bản thân anh ấy như một vị Phật, đang phổ độ chúng sinh vậy.  

Cứ như vậy, hai người họ duy được hơn nửa giờ.  

Tô Thương nhìn thấy ma tính xung quanh Kinh Kha, thì không thì triển chú Thanh Tâm nữa.   

Kinh Kha cứng không ngồi khoanh chân nữa, ánh mắt ông ta liền dừng lại trên người người Tô Thương, ánh mắt sắc lạnh khiến người khác phải sợ hãi.   

Tô Thương bị ánh nhìn đó làm cho run rẩy, dù có tháp Hư Không bảo vệ, nhưng vẫn cảm thấy sợ hãi. chằm chằm tâm lý hoảng sợ, dù là có hư không tháp thủ hộ, vẫn như cũ trong lòng run sợ.  

Kẻ mạnh có sự khác biệt về cấp bậc như Kinh Kha, chỉ sợ vung tay lên một cái, là có thể giết anh ấy ngay tức khắc.  

Tô Thương cười gượng liên tục, không e ngại gì, ngược lại còn tiếp nhận lấy ánh mắt của Tô Thương.    

“Cậu… Không phải Tổ Long.”   

Sau một hồi trầm tư, Kinh Kha đã từ từ nói chuyện lại, giọng nói khá thảm thiết: “Hơn hai ngàn năm trước, khi tôi bị giam giữ, Tổ Long đã ở cảnh giới tiên đế rồi, còn cậu, cũng chỉ là người mới bước vào nguyên anh mà thôi, khoảng cách chênh lệch với tôi rất xa.”   

“Xin chào tiền bối Kinh Kha.”   

Tô Thương chắp tay lại một lần nữa, để thể hiện sự kính trọng, rồi nói: “Tôi chưa từng nói bản thân là Tổ Long, là ông đã gọi tôi là Tổ Long.”    

“Ha ha ha, tuy cậu không phải Tổ Long, nhưng cậu có vóc dáng, thực sự là quá giống ông ta.”   

Kinh Kha nở một nụ cười, sau đó trầm giọng hỏi dò: “Chàng trai, sao cậu lại dám đột nhập vào lồng giam dưới lòng đất vậy, chẳng lẽ cậu không sợ tôi giết cậu sao?”   

“Sợ chứ.”  

Tô Thương không tự ti nói: “Nhưng tôi tới là để bàn với ông một vụ giao dịch, tôi nghĩ tiền bối chắc chắn sẽ không từ chối đâu.”    

“Hả, giao dịch gì vậy?” Kinh Kha cau mày nói: “Một tên chiến sĩ tu luyện cảnh giới nguyên anh cỏn con như cậu, có thể đàm phán giao dịch được gì với tôi chứ?”   

“Tôi có thể giúp tiền bối trốn thoát, thoát khỏi sự trói buộc của núi Cửu Phong, nhưng tôi hy vọng sau khi tiền bối trốn thoát, thì đừng làm khó đến mọi người ở núi Cửu Phong, hãy rời khỏi trái đất, rồi đến ngoại vực ở tinh vực khác mà chinh chiến.” Tô Thương nghiêm túc nói.