*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phan Châu Đan nghiến răng suy đoán: "Bây giờ ông xưng Tô Thương là cậu chủ, chắc chắn chỉ có một khả năng, đó chính là Tô Thương đã quy phục Ngoại vực, các người là cá mè một lứa!"
"Tô Thương dựa vào chuyện là hậu nhân của Tô Vô Kỵ, vì thế địa vị trong lòng những cao thủ Ngoại vực, cao hơn ông, vì thế mới có thể làm ông gọi cậu ta là cậu chủ được!"
Phan Châu Đan lạnh lùng hỏi: "Tô Thương, có đúng không?"
Advertisement
Cái phân tích này của ông ta, hình như cũng có lý, có lẽ cũng chỉ có lí do này mới có thể giải thích được cho chuyện này vậy.
Advertisement
Thế là.
Tám phong chủ khác tại hiện trường, sắc mặt khó coi nhìn vào Tô Thương, thậm chí có người còn rời đi, mời Ngô Thanh Ảnh chủ trì đại cục.
"Ha ha, không thể không nói, não ông cũng chạy rất nhanh đó nha, chỉ mong sao tôi là kẻ thù của ông, vì thế mới quy cho tôi cái tội phản bội đó sao?"
Tô Thương không sợ hãi chút nào mà cười nói: "Có điều, đúng thì sao mà không đúng thì sao, bây giờ tôi cho ông một cơ hội, cút ngay, đừng cản tôi!"
"Các ông cũng thế, nếu vẫn ngăn cản tôi đi gặp Tuyết Nhi, tôi sẽ tức giận, đến lúc đó các người tự gánh lấy hậu quả!" Tô Thương trầm giọng uy hiếp.
"Ngông cuồng!"
Phan Châu Đan nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu coi chỗ này là nơi nào hả, muốn giương oai thì giương oai hay sao?"
"Có tiền bối Ngô ở núi Cửu Phong, cao thủ Ngoại vực có tính là cái thá gì chứ?"
Phan Châu Đan trầm giọng nói: "Tô Thương, tốt nhất cậu cứ vậy mà rời đi, đừng ép tôi phải trở mặt!"
"Tô Thương, cậu đi đi, cậu trước mắt còn chưa rõ lai lịch, ý đồ không rõ ràng, lại không có sự cho phép của tiền bối Ngô Thanh Ảnh, không thể nào tiến vào thác nước được đâu."
Lão già cường tráng đó có vẻ như có ý tốt, nhắc nhở: "Núi Cửu Phong có quy tắc của núi Cửu Phong, có minh chủ Thiên Sơn Tuyết ở đây, cậu không phải kẻ thù của núi Cửu Phong, vì thế đừng làm loạn quá đáng, đến lúc đó sẽ có kết thúc không tốt đâu."
Tô Thương nghe nói như thế, có chút chần chờ, ông ta nói cũng có đạo lý.
"Ah!"
Nhưng lúc này, trong thác nước, lại lần nữa truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Thiên Sơn Tuyết, vang vọng khắp sơn cốc.
"Nam Cung Ngự, ai dám cản tôi, giết không tha!"
Tô Thương nhất thời đã mất đi vẻ bình tĩnh, cứ vậy mà tiến lên, bỗng nhiên bay về phía thác nước.
Phan Châu Đan, lão già tráng kiệt, cùng với những phong chủ khác, muốn ngăn cản, nhưng đều bị Nam Cung Ngự chống lại.