Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 1653




Tô Thương trợn to mắt, gằn giọng xuống, quanh thân tỏa ra uy thế khủng bố, khiến cho nơi đó cuồng phong nổi lên, cát bụi bay đầy trời.  

Những người luyện võ đang đứng xem gần đó, ở dưới cảnh giới võ tôn đều nơm nớp lo sợ, cơ thể đứng không vững, nghiêng ngả qua lại.  

"Tôi lấy thân phận minh chủ võ lâm ra lệnh cho cậu, đưa tôi đi gặp Tuyết Nhi!" Tô Thương mở miệng lần nữa, giọng điệu vô cùng cứng rắn, không cho phép đối phương cự tuyệt.  

Advertisement

"Chuyện này...Vâng!"  

Advertisement

Ngô Phong không kiềm được nuốt nước bọt một cái, thực sự không dám chống lại ý của Tô Thương, chỉ đành phải đồng ý.  

"Tô Thương!"  

Từ Nhị ở bên cạnh thấy vậy, nghiêm túc nói: "Nếu như anh có thể khiến Tuyết Nhi tỉnh lại, hồi phục như bình thường thì từ nay về sau, tôi chỉ nghe duy nhất mệnh lệnh của anh, tôi xin thề, nếu không làm được sẽ bị trời tru đất diệt!"  

Tô Thương chỉ nhìn anh ta một cái rồi dẫn theo Ngô Phong cùng rời đi, đương nhiên cũng dẫn theo ông chủ Nam Cung Ngự của gia tộc Nam Cung đi theo.  

Cái tên Từ Nhị này, Tô Thương đối với anh ta cũng có ấn tượng không đến nỗi quá tệ.  

Ít nhất thì anh ta có sao thì nói vậy, cho dù là có bất mãn với mình, căm hận mình, thì cũng biểu lộ ra hết bên ngoài, chứ không hề giấu trong lòng rồi âm thầm giở trò xấu.  

Người đàn ông như vậy, Tô Thương vẫn là khá khen ngợi.  

Về phần anh ta nói năng lỗ mãng với mình...thì đã bị Tô Thương dạy dỗ một trận rồi.  

Một đòn lúc nãy, không quá 10 ngày nửa tháng thì Từ Nhị cũng không thể hồi phục lại được như ban đầu.  

"Nửa năm thời gian mà đã đạt được từ cảnh giới kết đan trở lên, Tô Thương, tôi phục rồi, tôi không xứng với Tuyết Nhi, tôi không bằng anh!"  

Từ Nhị nhìn theo hình bóng của ba người Tô Thương, cảm thấy vô cùng thất vọng, nhưng không bằng chính là không bằng, anh ta lẩm bẩm nói: "Hy vọng anh có thể cứu Tuyết Nhi, cứu núi Cửu Phong!"  

Sau khi ba người Tô Thương rời đi, thì đám đông mọi người có mặt ở đó lại bắt đầu bàn tán sôi nổi, đặc biệt là có người cuối cùng đã chú ý đến lão già xuất hiện bên cạnh Tô Thương.  

“Người kia sao càng nhìn lại càng thấy quen thế nhỉ, có nét giống với Nam Cung Ngự của gia tộc Nam Cung phải không?”  

“Tôi còn tưởng chỉ mình tôi nghĩ vậy, ông ta không chỉ giống thôi đâu, dung mạo dường như cũng y chang với Nam Cung Ngự luôn đấy!”   

“Gia tộc Nam Cung cai quản nửa vùng miền nam này, sau khi Phong Khê thiếu gia đến trái đất, đã tạm thời ở lại chỗ gia tộc Nam Cung, nghe nói hơn bốn trăm năm trước  một trong bốn vị cao thủ luyện võ, là Trường Phong đại nhân, chính là cha của Phong Khê thiếu gia.”   

“Quan hệ của Nam Cung đại nhân và gia tộc Nam Cung không bình thường đâu nha, thảo nào, Phong Khê thiếu gia cũng không ít lần chiếu cố cho gia tộc Nam Cung, để mặc cho gia tộc Nam Cung mở rộng lãnh thổ, nhưng Nam Cung Ngự sao lại là bề tôi của Tô minh chú vậy?”